Đại Hạ Văn Thánh

Chương 403 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(8)

"Bệ hạ nghĩ lại ạ."

"Bệ hạ, việc này không được suy nghĩ như vậy, nếu hai đại vương triều nhúng tay viện trợ nước Hung Nô, nếu biên cảnh khai chiến, chắc chắn sẽ đứng trước tình cảnh thất thủ."

"Xin bệ hạ nhất định phải nghĩ lại."

Tất cả quan văn Nho Thần đồng thanh hô, lời này không thể nói lung tung, thật sự đánh nhau, hai đại vương triều viện trợ Hung Nô.

Hơn nữa còn viện trợ một cách quang minh chính đại, Vương Triều Đại Hạ lấy cái gì để đánh?

Vốn dĩ dự tính sẽ có mười vạn người chết, có hai đại vương triều gia nhập, khả năng Đại Hạ sẽ phải chết mấy chục vạn tướng sĩ.

Thậm chí còn không dừng lại ở đó.

Vạn nhất đánh thua thật, thiếu một tấc sơn hà, cũng là nỗi sỉ nhục cực lớn.

"Quan văn các ngươi là đồ không có dũng khí, bệ hạ, khai chiến đi."

"Không sai, khai chiến đi."

"Chúng thần nguyện ý xung phong lên chiến trường."

Nhóm Võ tướng ồn ào nói chuyện, bọn họ không sợ, chủ động xin đi.

"Các ngươi câm miệng."

"Nếu Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim thật sự liên thủ viện trợ, các ngươi có tự tin bình diệt Hung Nô không?"

"Bớt ở chỗ này châm ngòi thổi gió đi, hiện tại tình huống như thế nào chẳng lẽ các ngươi không biết à?"

Dương Khai chỉ vào đám võ tướng, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.

Ông ta là người lý trí.

Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lúc mấu chốt này, tuyệt đối không thể đánh.

Lời vừa nói ra, nhóm võ tướng cau mày, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Dù sao họ nói cũng không sai.

Một đối một, khẳng định không sợ.

Nhưng một đấu ba, đây không phải là có sợ hay không, mà là vấn đề chịu chết hay không chịu chết.

Đúng là không thể làm khác.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế im lặng.

Trong lòng của ông có lửa giận.

Nhưng ông càng rõ ràng Dương Khai nói không sai, đám thần tử này nói không sai.

"Việc này bàn lại sau."

"Đã bỏ lỡ ngày lành tháng tốt rồi."

"Để bọn chúng đợi đi."

Cuối cùng, Vĩnh Thịnh Đại Đế không đáp ứng, nhưng lại không cự tuyệt.

Như thế.

Các quan văn thở phào ra một hơi.

Hôm sau.

Trong thư viện Đại Hạ.

Phía sau núi.

Cố Cẩm Niên dần dần tỉnh lại.

Hắn say hai ba ngày.

Trốn tránh mang tính lựa chọn.

Nhưng sau khi tỉnh lại, một bóng người đứng trước mặt hắn.

Là Tô Văn Cảnh.

"Văn Cảnh tiên sinh?"

Nhìn Tô Văn Cảnh trước mắt, Cố Cẩm Niên thoáng đứng dậy, làm lễ hô một tiếng.

"Không sao."

Tô Văn Cảnh đứng chắp tay, khẽ cười nói.

"Tiên sinh có việc?"

Cố Cẩm Niên hiếu kì hỏi.

"Không có việc gì."

"Chỉ là nghe nói thế tử điện hạ một mình uống rượu say ở hậu sơn, nên sang đây xem thử."

Tô Văn Cảnh ôn hòa nói.

Lời vừa nói ra, Cố Cẩm Niên không khỏi lộ vẻ trầm mặc.

Chỉ là một lát sau, Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ nói.

"Tiên sinh, xin hỏi phải chăng công chúa đã xuất giá?"

Cố Cẩm Niên hỏi như thế.

"Vẫn chưa."

"Hung Nô cho rằng công chúa sắc phong không được, nên lại yêu cầu thêm một vị công chúa chân chính, gả cho Hung Nô vương."

Tô Văn Cảnh bình tĩnh trả lời.

Nhưng lời này lại khiến Cố Cẩm Niên không khỏi nhíu mày.

"Lại thêm một vị?"

"Dựa vào cái gì?"

Cố Cẩm Niên hơi nổi nóng, vốn cho rằng công chúa đã xuất giá, thật không ngờ chuyện có thay đổi, nhưng cũng không phải thay đổi theo hướng tốt, ngược lại càng kém đi.

"Dựa vào Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim liên thủ viện trợ nước Hung Nô."

"Dựa vào ngươi làm quốc vận Hung Nô giảm sút lần nữa, biên cảnh đã nâng kiếm giương nỏ, tùy thời khai chiến."

"Dựa vào Vương Triều Đại Hạ không cách nào lấy sức một mình, đánh bại ba kẻ địch."

"Đủ chưa?"

Tô Văn Cảnh lên tiếng, sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nói ra nguyên nhân.

Ba lý do này.

Hoàn toàn đủ.

Thậm chí, tùy tiện một cái cũng đủ rồi.

Im lặng.

Vẫn là im lặng.

Cố Cẩm Niên có cảm giác khó chịu không nói được.

Chính là rất bực bội.

Rất phiền muộn.

Có một ngụm khí, đề nén ở trong lòng.

Không ra được.

Không nói rõ.

Cũng không nói được.

Dường như cảm nhận được Cố Cẩm Niên buồn bực và phiền não trong lòng.

Tô Văn Cảnh nói tiếp.

"Cẩm Niên."

"Trên đời này, nhất định phải hiểu được quy củ."

"Bất quá trên thế giới này có hai loại người."

"Tuân thủ quy củ, và định ra quy củ."

"Ngươi tuân theo quy củ không sai, nhưng nếu như ngươi thật sự bất bình, vẫn còn một biện pháp có thể giải quyết."

Tô Văn Cảnh nói, lần này tới, chính là vì hóa giải buồn rầu ấm ức trong lòng Cố Cẩm Niên.

Nếu không, chuyện này sẽ trở thành một cây gai trong lòng Cố Cẩm Niên.

Tương lai xảy ra chuyện lớn.

Trận chiến lớn xảy ra, Cố Cẩm Niên không chỉ đối mặt với thiên kiêu(con của trời- người có tài,kiêu ngạo) cùng thế hệ, mà còn rất nhiều thiên kiêu thế hệ trước, những nhân tài đó mới thật sự khủng bố.

Nếu Cố Cẩm Niên hiện tại xảy ra vấn đề, về sau càng khó khăn rồi.

"Còn một cách ư?"

"Xin tiên sinh chỉ giáo."

Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, nhìn về phía Tô Văn Cảnh.

"Phá vỡ quy củ."

Tô Văn Cảnh thần sắc trở nên kiên định.

Nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Lời nói cực kỳ chấn động.

"Lão phu biết, ngươi bất mãn với chuyện hòa thân."

"Vì chính nghĩa trong lòng, nhưng quy củ chính là quy củ, tất cả mọi người không thay đổi được, các Thượng thư lục bộ, Tể tướng đương triều, thậm chí là cữu cữu ngươi, đều phải tuân theo quy củ này."

"Nhưng có vài người sinh ra chính là người phá vỡ quy củ."

"Cẩm Niên."

"Ngươi có ưu thế được trời ưu ái, ngươi là người đặc biệt nhất mà lão phu từng gặp."

"Lão phu tin tưởng, ngươi có biện pháp phá vỡ quy củ này."

"Không phải đứng tại vị trí một người bình thường, ngươi phải đứng tại vị trí khác với người thường, để suy nghĩ vấn đề, suy nghĩ phương pháp giải quyết."

"Không còn nhiều thời gian cho ngươi nữa."

"Lễ bộ đã bắt đầu phác thảo công văn."

"Bệ hạ mặc dù không đáp ứng, nhưng trên cơ bản cũng thỏa hiệp."

"Nhanh nhất ba ngày, chậm nhất thì bảy ngày."

"Cẩm Niên, ngươi suy nghĩ rõ ràng cho tốt."

"Lão phu chuẩn bị sẵn một xe rượu cho ngươi, nếu ngươi không cách nào nghĩ ra, vậy tiếp tục say mèm bảy ngày bảy đêm."

"Sau khi tỉnh lại, không có chuyện gì, chuyện này không trách ngươi."

"Nhưng ngươi phải khắc ghi, vĩnh viễn không được quên, dùng chuyện này thúc đẩy bản thân."

Tô Văn Cảnh nói một cách nghiêm túc.

Sau khi nói xong những lời này, ông quay người rời đi.

Không nói thêm một câu nào nữa.

Và thực sự chở một xe rượu ngon tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận