Đại Hạ Văn Thánh

Chương 354 Thiết lập Kỳ Lân các. Vương triều Đại Hạ tái khởi mầm tai vạ, giết cả thôn ở biên cảnh khiến cả nước phẫn nộ.(2)

Lễ bộ nhìn thấy tất cả cũng không có gì để nói.

Ai bảo Cố Cẩm Niên ưu tú như vậy, bốn bài Thiên cổ thi từ còn ở đó thì ai dám làm thơ nữa?

Nhưng mà thịnh hội vẫn cử hành như thường lệ, không có vấn đề gì xảy ra.

Ngày thứ ba cũng chính là ngày kết thúc thịnh hội, Cố Cẩm Niên vẫn một mực an tâm đọc sách ở thư viện.

Mà chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng làm mọi người dần dần mất đi cảm giác, so sánh với ngày thứ hai rầm rộ thì hôm nay hơi quạnh quẽ một chút.

Cố Cẩm Niên không đến tham gia thi hội, luôn cảm giác thiếu một chút hương vị. Tất nhiên quạnh quẽ như vậy cũng là điều bình thường.

Nhưng mà cũng may là hôm nay là kết thúc thịnh hội, ôm ý nghĩ này nên mọi người đành lựa chọn vui vẻ, luôn không có khả năng lấy khuôn mặt chân thật đến?

Thịnh hội kết thúc như thế từ Lễ bộ thượng thư cùng Tô Văn Cảnh ban bố xếp hạng, Cố Cẩm Niên dù vắng mặt cả hai ngày nhưng vẫn được công nhận là thứ nhất như cũ.

Người nhà họ Khổng đã sớm không thấy tăm hơi.

Mà thi hội Đại Hạ thật lớn cuối cùng cũng bế mạc.

Trong ba ngày này, Cố Cẩm Niên làm ra bốn bài Thiên cổ thi từ, danh dương tứ hải. Nhất là chuyện giữa Cố gia cùng Khổng gia càng thành đề tài nói chuyện của vô số người.

Nhưng mà làm cho người khác không ngờ là hành động của Cố Cẩm Niên tại thi hội Đại Hạ sẽ bị người đọc sách trong thiên hạ công kích.

Nhưng ba ngày này tất cả đều rất yên tĩnh.

Đối với chuyện này Khổng gia không có quá nhiều ngôn luận. Cho dù Truyền Thánh Công trả lời với bên ngoài cũng chỉ vẻn vẹn là một trận tranh cãi giữa các vãn bối mà thôi, không giải thích quá nhiều.

Lúc này.

Khổng gia ở Kinh đô.

Khổng Vũ đang quỳ gối dưới tượng tổ tiên, sắc mặt khó coi. Khổng Bình cũng quỳ một bên. Mặc dù là thúc thúc của Khổng Vũ nhưng Truyền Thánh Công đã nói thì hai người không thể không quỳ.

Từ sau khi kết thúc ngày đầu tiên thi hội Đại Hạ, hai người đã quỳ đến bây giờ. Cũng may sức lực của hai người không tệ, quỳ mấy ngày cũng không có vấn đề gì lớn.

Chỉ cần không phải là các loại trách phạt khác là được.

Cũng đúng lúc này.

Một bóng người đi vào trong sảnh đường, là bóng người của Truyền Thánh Công.

Hắn đi vào sảnh đường, sắc mặt bình tĩnh.

“Đã biết sai ở đâu chưa?”

Giọng nói vang lên, không có ý trách cứ nhưng ngữ khí không tốt lắm, khiến hai người trầm mặc.

“Phụ thân, là do hài nhi hiếu thắng hiếu chiến. Việc này không có quan hệ đến Ngũ thúc, mong phụ thân thứ tội.”

Khổng Vũ ngược lại thông minh không đem chuyện vứt cho người khác. Ngược lại nhận lỗi về mình, được ân tình cũng là điều tốt.

“Hừ.”

Truyền Thánh Công hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn ra được Khổng Vũ muốn làm gì.

“Các ngươi sai là sai ở chỗ tự mình ra mặt.”

“Hiếu thắng, hiếu chiến không tính là gì. Người nhà họ Khổng xưa nay không sợ tranh đấu mà loại chuyện này nên để người vương triều Phù La đi làm.”

“Để Khổng gia chúng ta đến quần nhau, vi phụ đã nói vô số lần, dù làm bất cứ chuyện gì thì ngươi đều phải để trí ngoài thân. Tiến có thể công, lui có thể thủ mới có thể không có tai hoạ.”

“So sánh với đệ đệ ngươi mà nói thì ngươi không bằng một phần mười hắn.”

Truyền Thánh Công trách cứ.

Hắn không trách Khổng Vũ tranh đấu. Người trẻ tuổi tranh cường háo thắng là rất bình thường nhưng mình làm chuyện hiếu thắng hiếu chiến không phải là sẽ lưu lại chủ đề để bàn tán sao?

Nếu như để tài tử vương triều Phù La đi làm những chuyện này thì cho dù Cố Cẩm Niên hùng hổ doạ người. Khổng gia bọn hắn cũng vẫn ở vào thế bất bại.

Còn có thể thắng được một danh tiếng tốt. Cho dù thật sự náo đấu thì Khổng gia càng đấu càng hung, đạt được ân tình càng lớn.

Làm sao cũng sẽ không thua thiệt.

Hiện tại mặc dù tổn thất lớn nhất đến vãn hồi nhưng cũng không được một chút chỗ tốt nào. Đây chính là chỗ sai.

Nghe phụ thân nói vậy, Khổng Vũ minh ngộ.

“Hài nhi biết sai rồi.”

Hắn nói xong, Khổng Bình ở cạnh không khỏi lên tiếng.

“Huynh trưởng, bất kể như thế nào cho dù Vũ nhi có chút không đúng thì Cố Cẩm Niên cũng không thể nhục Thánh.”

“Việc này ta không phục.”

Khổng Bình lên tiếng, hắn không có ý tứ gì khác. Chuyện Cố Cẩm Niên nhục Thánh tuyệt đối không thể để yên.

“Việc này trước mắt không thể đụng vào.”

“Chờ sau khi về Khổng gia lại thương nghị đi.”

Truyền Thánh Công nói vậy, trong đầu không khỏi nhớ lại mỗi một câu nói mà Vĩnh Thịnh Đại Đế đã nói mấy ngày trước.

Ngay sau đó, hắn đứng dậy để cho hai người tiếp tục quỳ thêm mấy canh giờ.

Sau đó biến mất.

Chuyện này nhất định không thể để yên.

Tranh đấu giữa Cố gia và Khổng gia đã không phải là tranh đấu giữa các thế lực.

Càng là nhảy lên tranh đấu học thuật. Hắn nhất định phải chèn ép Cố Cẩm Niên để cho đạo tâm Cố Cẩm Niên sụp đổ.

Chỉ là bây giờ có quá nhiều người nhìn chằm chằm Khổng gia, cần mấy ngày tỉnh táo.

Đi trong hành lang.

Trong lòng Truyền Thánh Công đã nảy sinh nhiều ý nghĩ.

Nhưng mà bất kể thế nào, thi hội Đại Hạ kết thúc.

Hoàn toàn kết thúc.

Chỉ cần trở về, rất nhiều chuyện đều có thể làm.

Quốc vận nước Hung Nô bị suy yếu. Đây không phải một chuyện nhỏ.

Có quá nhiều chuyện có thể làm.

Hắn không vội.

Có biện pháp.

Nghĩ đến đây, Truyền Thánh Công cũng không nghĩ nhiều nữa.

Như thế, mãi cho đến hôm sau.

Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai, ngày mười chín tháng mười một.

Giờ Mão.

Hoàng cung Đại Hạ.

Bên trong đại điện.

Vẻ mặt văn võ bá quan bình tĩnh đứng ở bên trong đại điện như ngày trước mở ra triều hội.

Sau nửa thời gian đầu là thảo luận chuyện quốc gia đại sự.

Giờ khắc này, Binh bộ tả thị lang xuất hiện.

“Thần, Binh bộ Tả thị lang có tấu chương cần bẩm.”

Theo giọng nói của Binh bộ Tả thị lang vang lên, nhất thời đám người trong đại điện không khỏi đem mắt nhìn về phía đối phương.

Tất cả mọi người biết, chuyện đã đến rồi.

“Chuẩn tấu.”

Trên Long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngữ khí bình thản nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận