Đại Hạ Văn Thánh

866 Khoa cử sắp đến; Thần khí công bộ; Bôi nhọ thanh danh ta; Thái phó của Thái tôn.(2)

Nghe Cố Cẩm Niên nói vậy.

Vĩnh Thịnh Đại Đế gật đầu, ông cũng đồng ý với lời nói của Cố Cẩm Niên.

Chẳng qua, Vĩnh Thịnh Đại Đế bỗng nhiên xoay chuyển, nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

"Cẩm Niên, ngươi đừng lo lắng về Thôi ân lệnh nữa, trẫm sẽ xử lý tốt."

"Để trẫm nói với ngươi vài chuyện khác."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không muốn nói tiếp về chuyện này, dù sao ông cũng hi vọng Cố Cẩm Niên nghỉ ngơi một thời gian, bình tĩnh lại cho tốt, ổn định tâm tính, tránh cho lệ khí quá nặng làm ảnh hưởng tới bản thân rồi đi lệch đường.

"Lão cữu, có chuyện gì vậy?"

Cố Cẩm Niên gật đầu, dù sao chuyện Thôi ân lệnh, hắn cũng đã nói rõ ràng, còn cụ thể thao tác thế nào, cứ để cữu cữu mình tự làm đi.

Nói thật, đã cho ngươi biện pháp, thân là vua của một nước, nếu cái này mà Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không biết làm, vậy coi như xong.

Xin lỗi, thiên hạ này, ngay cả một tên ăn mày cũng có thể ngồi lên ngai vàng, gian thần có thể ngồi, gia nô cũng có thể ngồi, thế thì vì sao không để ngoại thích lên ngồi?

"Có ba chuyện."

"Thứ nhất, phong Hầu, tết Nguyên Tiêu sẽ phong hầu, ngày mốt là tết Nguyên Tiêu, mai ngươi hãy vào trong cung sớm một chút, quá trình rất rườm rà, khỏi nói nhiều, cứ ấn theo quy củ đi."

Đây là chuyện thứ nhất, ngày mai Cố Cẩm Niên sẽ được phong hầu.

"Vâng, cữu cữu."

Cố Cẩm Niên gật đầu, chuyện phong hầu vẫn nên coi trọng một chút, dù sao ngày phong hầu cũng là ngày cập quán, người xưa rất đặc biệt chú trọng.

Sau khi cập quán, sẽ không còn là trẻ con, sau này mặc kệ làm gì, rốt cuộc không thể nói rằng hắn vẫn chỉ là đứa trẻ nữa.

"Chuyện thứ hai, khoa cử sắp đến, đề thi năm nay sẽ do ngươi ra đề, quan chủ khảo chấm thi cũng do ngươi đảm nhiệm."

"Cái này ngươi có ý kiến gì không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, chẳng qua chuyện thứ hai này cũng không phải chuyện nhỏ.

"Lão cữu."

"Ngài để cho ta ra đề? Đây không phải đùa ta sao?"

Cố Cẩm Niên nghe vậy không khỏi kinh ngạc, ra đề mục cho khoa cử, chuyện lớn như vậy lại bảo hắn làm?

Nói thật, đây không phải việc nhỏ, đây là việc liên quan đến hưng suy của một vương triều.

Nói nhỏ chuyện đi, nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả mười năm đọc sách của học sinh, và bố cục của triều đình Đại Hạ trong tương lai ba mươi năm tới.

Nói lớn chuyện ra, nếu như bỏ sót một nhân tài lớn, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của vương triều.

"Ngươi bây giờ là hậu thế chi thánh của Nho đạo."

"Hoàn toàn có đủ tư cách ra đề, còn nữa ngươi thân là Lang trung Lễ bộ, ra cái đề thi thì làm sao nào?"

"Người đọc sách trong thiên hạ dám nói ngươi có cái gì không đúng sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lại cảm thấy không có vấn đề gì lớn, để Cố Cẩm Niên ra đề là vừa khéo.

"Thần vẫn nên bàn bạc cùng Dương đại nhân một chút, không thể vì nguyên nhân có thân phận mà vượt quyền được."

Cố Cẩm Niên nói, hắn hiểu được ý tứ của lão cữu, đơn giản là muốn giúp hắn tạo dựng uy nghiêm.

"Dương Khai muốn từ quan."

Nhưng tiếp theo Vĩnh Thịnh Đại Đế nói một câu, làm Cố Cẩm Niên kinh ngạc.

"Dương đại nhân muốn từ quan sao?"

Đường đường Lễ bộ Thượng thư muốn từ quan, đây không phải việc nhỏ.

Phải biết rằng người có thể làm quan trong triều, mặc kệ là quan mấy phẩm, phía sau họ đều có thế lực khổng lồ hậu thuẫn, và lại đều là nhân kiệt trong nhân kiệt.

Vị trí Lễ bộ Thượng thư này, cũng không phải chức vị rách nát gì, nếu ông ấy về hưu, lấy ai lên thay?

"Tuổi của hắn lớn rồi, cũng đến thời điểm từ quan."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thản nhiên nói.

Lời này có ý khác.

Tính ra, năm nay Dương Khai sáu mươi hai tuổi, quy củ của triều đình Đại Hạ, sáu mươi tuổi là có thể cáo lão hồi hương.

Trừ phi năng lực xuất chúng, hoặc Hoàng đế không muốn cho đối phương lui khỏi vị trí, nếu không, đến năm mươi tám tuổi là đã phải cân nhắc đến chuyện lui khỏi vị trí.

Thật ra có thể an ổn lui khỏi vị trí là một chuyện tốt, từ xưa đến nay, quan viên giữ chức vị càng lớn, thường sẽ không có kết cục quá tốt.

Đôi khi không phải vấn đề do có năng lực hay không, mà là do có rất nhiều phiền phức.

Có thể từ quan một cách yên ổn vô sự.

Đó là một chuyện tốt.

"Vậy ai lên thay? Lão cữu, điệt nhi ở độ tuổi này mà làm Thượng thư, ít nhiều cũng có chút quá sức."

"Tuy nhiên, vì lão cữu đã tin tưởng chất nhi, nên điệt nhi cũng đành cắn răng lên làm vậy. "

Cố Cẩm Niên tò mò hỏi, thuận tiện đã chuẩn bị sẵn tư thế lên giữ chức Thượng thư.

"Ngươi thì thôi đi, ở độ tuổi của ngươi nếu thành Thượng thư, người trong thiên hạ sẽ nói trẫm thiên vị ngươi."

"Hầu gia mười bảy tuổi đã gây tranh luận không ít, Thượng thư mới mười bảy tuổi? Cẩm Niên, ngươi đúng là nghiện làm quan nặng lắm rồi đấy."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút tức giận nói.

Thực sự không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên này da mặt lại dày như thế, mười bảy tuổi đã trở thành Thượng thư Lễ bộ của Đại Hạ?

Đây chính là một trong lục bộ.

Cũng không phải không nỡ, chủ yếu là tuổi Cố Cẩm Niên quá nhỏ, nếu ba mươi tuổi, không, dù hai mươi lăm tuổi, ông cũng có thể sắp xếp được.

Nhưng mười bảy tuổi, đảm nhiệm chức Thượng thư Lễ bộ quả thật có chút quá mức.

"Cữu cữu, nâng đỡ người thân không tránh hiềm nghi, ngài không thể bởi vì ta là điệt nhi của ngài nên chèn ép ta nha, lại nói, chỉ là Thượng thư Lễ bộ có tính là gì, bằng vào năng lực của ta, lên làm Tể tướng cũng dư dả."

Cố Cẩm Niên một mặt chân thành nói.

"Được rồi."

"Tài hoa của ngươi trẫm biết, chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc đó, chờ khoa cử kết thúc, trẫm muốn điều ngươi đến những bộ môn khác."

"Lễ bộ cũng không có việc gì, chuyện nghị hòa coi như một khoản công tích to lớn, trẫm sẽ giúp ngươi sắp xếp tốt."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không để ý đến Cố Cẩm Niên, mà nói ra sắp xếp sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận