Đại Hạ Văn Thánh

Chương 158 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (2)

Nhưng viết xong trong một nén hương, còn không có dị tượng, việc này làm Tô Văn Cảnh không tránh khỏi có chút thất vọng.

Tiềm thức vẫn cho rằng Cố Cẩm Niên đang tùy tiện ứng phó.

Nhưng chuyện này cũng hợp lý.

Tai họa ở Giang Ninh quận, chớ nói Cố Cẩm Niên, bản thân ông cũng không nghĩ ra biện pháp gì, dĩ nhiên cũng không có khả năng quá kỳ vọng vào người khác.

"Mời tiên sinh xem."

Cố Cẩm Niên đưa giấy tuyên tới.

Về phần những người khác thì tiếp tục vùi đầu viết sách chỉ cần không có dị tượng, sách lược của bọn họ vẫn còn hi vọng được chọn.

Tô Văn Cảnh sắc mặt ôn hòa, sau đó mở ra đọc, Thái tử cũng đi theo nhìn thử.

Hết sức tò mò Cố Cẩm Niên viết cái gì.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, một vài chữ hết sức chói lọi đập ngay vào mắt.

Bán giá cao, dân hèn, ngân lượng.

Không đợi Lý Cao đọc kỹ, Tô Văn Cảnh đã xoay người tránh đi, nghiêm túc đọc văn chương.

Hành động cử chỉ này, làm Lý Cao có chút dở khóc dở cười.

Biết Tô Văn Cảnh là đề phòng ông.

Dù sao chuyện thủy tai quận Giang Ninh liên lụy quá nhiều người, thậm chí ở trong mắt không ít người, bản thân ông cũng có hiềm nghi.

Nói cho cùng vẫn bởi vì hai chữ “Thái tử” này.

Chẳng qua Lý Cao không thẹn với lương tâm, cho nên lúc này mới không quan tâm những chuyện đó.

Nhưng ánh mắt Tô Văn Cảnh dần dần ngưng trọng, thần sắc cũng dần nghiêm túc lên, lúc đầu trong mắt có nghi hoặc, về sau càng ngày càng ngưng trọng, càng ngày càng ngưng trọng.

Cho đến cuối cùng cơ thể Tô Văn Cảnh thế mà run lên.

Tô Văn Cảnh run người.

Lý Cao ở bên cạnh nhạy cảm phát hiện, hành vi cử chỉ của Tô Văn Cảnh hoàn toàn thay đổi.

Ban đầu, Tô Văn Cảnh đối với sách lược của Cố Cẩm Niên là có chút hiếu kì, ngay sau đó tựa hồ có gì không ổn, cho nên không để cho ông xem tiếp.

Nhưng dần dần trở nên nghiêm túc, và đến hiện tại cơ thể đang run rẩy.

Thứ gì, có thể làm cho một vị chuẩn Bán Thánh rung động?

Ông nghĩ không ra.

Đồng thời nội tâm vô cùng hiếu kì

"Ừng ực."

Chỉ chốc lát, ánh mắt của Tô Văn Cảnh đờ đẫn, đứng sững sờ nguyên chỗ, đôi mắt gắt gao nhìn vào Cố Cẩm Niên, là nhìn chằm chằm Cố Cẩm Niên.

"Đại tài."

"Đại tài."

“Cố Cẩm Niên, con thật sự là kỳ tài của Đại Hạ.”

Hít sâu một phen, Tô Văn Cảnh mới mở miệng, chỉ có điều ông cố gắng trán tĩnh đến đâu thì lời nói ra vẫn mang theo am run.

“Đa tạ tiên sinh tán dương.”

Trước lời tán dương của Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên khẽ mỉm cười.

Chỉ là không đợi Cố Cẩm Niên nói chuyện, Tô Văn Cảnh đã vung tay lên, giọng nói vô cùng vang dội.

"Không cần kiểm tra nữa."

"Cố Cẩm Niên chính là người đứng đầu”

Vừa nói xong, chớp mắt dưới chân như xuất hiện thủy mặc tiên hạc, chạy về hướng hoàng cung Đại Hạ.

Căn bản không có bất kỳ cảm xúc nào khác, bởi vì Tô Văn Cảnh đã triệt để rúng động.

Ông không biết nên nói gì.

Cũng không biết nên nói như thế nào.

Hiện tại trong đầu ông chỉ có một ý niệm, tranh thủ thời gian đem bản sách lược này dâng lên cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Bởi vì bản sách lược này có thể bình ổn tai họa Giang Ninh quận.

Nhưng hành vi cổ quái của Tô Văn Cảnh, khiến tất cả mọi người trầm mặc.

Lý Cao càng nhịn không được nhìn về phía Cố Cẩm Niên, thật sự rất hiếu kì.

"Cẩm Niên hiền đệ, rốt cuộc đệ đã viết gì vậy? Vì sao Văn Cảnh tiên sinh lại kích động như thế?"

Lý Cao thật sự tò mò.

Chuẩn Bán Thánh đột nhiên trở nên kích động như vậy, đổi lại là ai cũng cảm thấy có vấn đề đấy. "Không biết, có lẽ người đã già, thấy cái gì cũng kích động đi."

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Tô Văn Cảnh không nói cho Lý Cao, nên hắn cũng không thể nói lung tung, dù sao sách lược của hắn, suy cho cùng càng ít người biết càng tốt, tốt nhất chỉ có ba người biết là được.

Thêm một người biết được cũng không tốt.

Vào lúc này.

Trong hoàng cung Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn tấu chương mới nhất được đưa tới, hoàn toàn im lặng, Giang Ninh phủ thật sự sắp xảy ra chuyện lớn, toàn bộ dân tị nạn tiến về phía Giang Ninh phủ giống như có dự mưu từ trước, vốn dĩ dựa theo ý của triều đình là chia để trị, tối thiểu nhất nạn dân không tập trung vào một nơi.

Đáng tiếc, hoàng đế hãy còn đánh giá thấp nỗi sợ hãi của nạn dân, cùng với sức mạnh của lời đồn.

Thám tử báo lại, có người đang bịa đặt, báo cho bách tính biết Giang Ninh phủ chính là quận phủ giàu có, kho lúa dồi dào, ở địa phương khác dân tị nạn nhiều như mây, dù đến đó cũng không có lương thực.

Chỉ với một câu nói, tất cả bách tính đều chạy về hướng Giang Ninh phủ.

Cũng không phải bọn họ thật sự ngu muội, mà là không có ai dám đem tính mệnh ra đặt cược.

Cược thắng còn dễ nói.

Vạn nhất nếu cược thua thì sao đây?

Mệnh cũng bị mất.

Hơn nữa lời đồn đáng sợ nhất là gì? Là có lý lẽ có căn cứ.

Giang Ninh phủ chính xác là quận phủ giàu có, vật tư so với các phủ khác phong phú hơn, mặc dù đường xá xa xôi, nhưng tối thiểu nhất là trước khi chết vẫn có thể đến Giang Ninh phủ, có thể nhìn thấy hi vọng.

Nếu như đi nhầm đường, lại muốn đi Giang Ninh phủ tiếp, đó là điều không thể nào.

Vào lúc này, vị Hoàng đế của Đại Hạ hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào.

Bởi vì trước mắt hoàng đế chỉ có hai con đường.

Hoặc là giết thương, hoặc là trấn dân.

Cả hai con đường này hoàng đế đều không muốn chọn.

Nhưng thế cục bây giờ, buộc bản thân phải ra quyết định,

Hoàng đế thật sự tâm rất mệt mỏi.

Lúc này, ông hi vọng biết bao có ai đó từ trên trời giáng xuống, đưa cho ông thượng sách.

Nếu người nào có thể giải quyết được cái họa này, đừng nói thăng liền ba cấp, chỉ cần căn cơ trong sạch, có thể bồi dưỡng trước, dự bị tương lai làm Thượng thư Nhị phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận