Đại Hạ Văn Thánh

Chương 319 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(8)

Nháy mắt, Khổng Vũ không nói nhảm.

“Tốt.”

“Nếu như ngươi có thể làm được thì ta sẽ làm giống như ngươi nói.”

“Làm không được thì ngươi cũng hướng ta dập đầu nhận lỗi.”

Khổng Vũ nói.

“Vậy không được.”

“Ta thua thì cùng lắm là thừa nhận sớm biết đề mục.”

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Không kiếm lời hắn không làm.

Nháy mắt, Khổng Vũ hơi khó chịu.

Đã đến trình độ này, Khổng Vũ hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm nói.

“Tốt.”

“Ta đồng ý.”

Đạt được câu trả lời của Khổng Vũ.

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng.

“Ra đề mục đi.”

Giọng nói vang lên.

Khổng Bình dẫn đầu mở miệng.

“Nước sông làm đề.”

Tam Hoàng tử Thần La cũng lập tức lên tiếng.

“Lấy mùa xuân làm đề.”

Thập Nhị Hoàng tử Đại Kim suy nghĩ chút rồi nói.

“Trăng sáng làm đề.”

Hắn không muốn ra đề rất khó, trăng sáng tương đối dễ.

“Lấy hoa làm đề.”

Cố Cẩm Niên đã đáp ứng thì Tô Văn Cảnh cũng chỉ có thể ra đề.

“Lấy bóng đêm làm đề.”

Triệu Nho cũng chậm rãi lên tiếng. Hiện tại đúng là ban đêm vừa vặn hợp tình hình.

“Lấy Hồng nhạn làm đề.”

“Lấy người làm đề.”

“Lấy Trường Giang làm đề, trong thơ nhất định phải có hai chữ Trường Giang.”

“Lấy thừa nguyệt làm đề, trong thơ cũng nhất định phải có hai chữ thừa nguyệt.”

Từng giọng nói vang lên.

Nhất là hai giọng nói ngoài điện. Mặc dù đề lặp lại nhưng yêu cầu cao hơn, nhất định phải có Trường Giang cùng thừa nguyệt làm đề.

Cuối cùng ánh mắt tất cả mọi người rơi trên người Vĩnh Thịnh Đại Đế.

“Lấy tình làm đề, tương tư vi cốt.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng ra một đề. Hắn cũng coi như là phá lệ chiếu cố Cố Cẩm Niên. Loại thơ tình tương tư này là dễ làm thơ nhất.

Nhưng Cố Cẩm Niên sau khi nghe xong.

Không biết vì sao trong đầu nháy mắt trồi lên một thiên thi từ.

Thậm chí vừa mới nói ra đề mục đầu tiên, Cố Cẩm Niên đã nghĩ đến một Thiên cổ thi từ.

Bây giờ khi tất cả yêu cầu đã nói xong.

Cố Cẩm Niên thật sự càng cảm thấy kinh ngạc.

Đám người này là cố ý cổ động?

Nhất định khiến mình phải xuất ra bài thơ này?

Giờ khắc này, nhìn đề Cố Cẩm Niên có chút ngây ngốc. Rất nhiều người nội tâm không khỏi xiết chặt, mà không ít người trong lòng đại hỉ.

Tài tử Phù La, người nhà họ Khổng tất nhiên vui mừng.

“Thế tử điện hạ, ta không làm khó dễ ngươi. Có thể cho ngươi hai canh giờ suy nghĩ. Nhưng mà nếu không làm được thì dập đầu nhận sai thì thế nào?”

Khổng Vũ lên tiếng, đã sớm bắt đầu đắc ý.

“Lỗ nhỏ.”

“Bản thế tử thêm chút tiền đặt cược đi. Nếu bảy bước có thể làm ra thơ thì về sau ngươi gặp ta một lần quỳ ta một lần. Nếu như không làm ra thì ta gặp ngươi một lần quỳ ngươi một lần như thế nào?”

Cố Cẩm Niên nói.

Bình tĩnh nói.

Nếu đã mất lòng thì không bằng liền làm triệt để một chút. Hoàn toàn đả kích văn tâm của Khổng Vũ. Để về sau hắn nghe thấy tên mình là sợ hãi.

Dứt lời đã không đơn giản là mùi thuốc súng nữa.

Mười đề mười thơ.

Bảy bước làm thơ?

Có cần không hợp thói thường như vậy hay không?

“Được.”

“Nhưng mà đừng nói bảy bước, bảy canh giờ cũng được rồi.”

Khổng Vũ không nói nhảm, hắn cũng không tin Cố Cẩm Niên có thể làm được.

Mười đề dù ngươi nghĩ cũng không có khả năng hoàn thành trong bảy bước.

Nhận được đồng ý cảu Khổng Vũ.

Cố Cẩm Niên chậm rãi mở miệng nói.

“Giấy bút.”

Hắn lên tiếng.

Trong mắt tràn đầy tự tin.

Dẫn đến càng nhiều người hiếu kì.

Dù là ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tràn đầy chờ mong cùng hiếu kì.

Trấn Quốc Công càng trầm mặc không nói. Nhưng ai cũng có thể thấy được hắn có chút khẩn trương.

“Chuẩn bị mười phần giấy Tuyên.”

Có người lên tiếng, để thái giám nhanhh đưa giấy Tuyên cùng bút mực đến.

Nhưng giọng nói của Cố Cẩm Niên lại lần nữa vang lên.

“Một phần là đủ.”

Hắn vô cùng bá khí nói.

Tất cả mọi ngươi trong ngoài điện đều đứng dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cố Cẩm Niên là muốn mười đề một thơ?

Mà lại tự tin như vậy.

Chính xác làm cho người tràn ngập hiếu kì.

Giấy Tuyên phía trước.

Cố Cẩm Niên đi về phía trước một bước.

Sau đó là bước thứ hai.

Bước thứ ba.

Tất cả mọi người coi là Cố Cẩm Niên sẽ kéo dài thời gian nhưng bọn hắn lại phát hiện, Cố Cẩm Niên không chút do dự nào.

Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát.

Cố Cẩm Niên đã đi hết bảy bước.

Sau đó tay cầm bút lông.

Chấm mực nước.

Trên giấy lớn, chậm rãi đặt bút.

[Xuân Giang triều thủy liên hải bình, Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh]

[Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, Hà xứ xuấn giang vô nguyệt minh]

[Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện, Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển]

[ Không lý lưu sương bất giác phỉ, Đỉnh thượng bạch sa khan bất kiến]

[Giang thiên nhất sắc vô tiên trần, Hạo hạo không trung cô nguyệt luân]

[Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt, Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?]

[Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự ]

[Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân, Đãn kiến trường giang tống lưu thuỷ]

[Bạch vân nhất phiến khứ du du, Thanh phong phố thượng bất thăng sầu]

[Thuỳ gia kim dạ thiên chu tử, Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu]

[Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi, Ưng chiếu ly nhân trang kính đài]

[Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ, Đảo y châm thượng phất hoàn lai]

[Thử thời tương vọng bất tương văn, Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân]

[Hồng nhạn trường phi quang bất độ, Ngư long tiềm dược thuỷ thành văn]

[Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa, Khả liên xuân bán bất hoàn gia]

[Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận, Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà]

[Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ]

[Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ]

Cố Cẩm Niên hạ bút như có thần, không có một chút đình trệ.

Một mạch mà thành.

Mà bài thơ này được vinh dự cô thiên ép Thịnh Đường chi tác.

Một Thiên cổ thi từ, ép Thịnh Đường, tất cả đạo tận thịnh thế vãng lai.

Người thời nay không thấy thời cổ nguyệt, tháng này đã từng chiếc cổ nhân.

Thơ vừa ra.

Nháy mắt, một tiếng chuông vang lên.

Trên giấy lớn lại lần nữa nở rộ quang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận