Đại Hạ Văn Thánh

1166 Ổn định tai họa quận Nam Địa, loạn Ninh Vương, quân cờ quan trọng, Lục Vân của phủ Đại Đạo.(4)

"Tốt."

"Tất cả cũng nhờ có tiên sinh, đợi chuyện lớn hoàn thành, trẫm lập ra tân triều, Quỷ Cốc tiên sinh là quốc sư của tân triều, sẽ được phong Vương!"

Trung Châu Đại Đế nói rất khí thế, trực tiếp hứa hẹn Vương vị.

"Đa tạ Đại Đế."

Đối phương lập tức tạ ơn.

Rất nhanh, ông ta lui xuống.

Bên trong điện Tứ Hải cũng chỉ còn lại một mình Trung Châu Đại Đế.

Cứ thế.

Thấm thoát.

Ba ngày đã trôi qua.

Kim vũ công đức đổ xuống quận Đông Lâm ròng rã ba ngày.

Thứ nhất là khôi phục sinh cơ, thứ hai là độ hóa oan hồn, thứ ba là trị liệu thương thế cho một số dân chúng.

Mà quận Đông Lâm có rất nhiều ruộng tốt bị hủy, bây giờ được kim vũ công đức này khôi phục sinh cơ, đất đai càng trở nên phì nhiêu, nhưng Cố Cẩm Niên cũng không lấy ra Chân Long Đại Hạ để trồng.

Dù sao tướng sĩ cũng không đủ, tạm thời có quận Giang Trung là đã đủ rồi, không nên trồng lương thực một cách mù quáng.

Trên cơ bản, vấn đề lớn đã được giải quyết, tiếp theo là đến quận Nam Địa.

Bên trong quận Đông Lâm.

Ở trong phủ thành.

Sau khi biết được Cố Cẩm Niên muốn đi quận Nam Địa, Tần Vương đã tự mình đưa tiễn.

"Cẩm Niên huynh đệ."

"Lần này Đại Hạ gặp thiên tai, ngươi coi như là lập công đầu lớn."

"Nói thật, ta thấy lão gia tử, lần này nếu còn không phong Vương cho ngươi, thì thật sự có chút không thể nào nói nổi đấy."

Tần Vương hộ tống Cố Cẩm Niên ra khỏi thành, bây giờ còn có quận Nam Địa chưa được xử lý.

Nếu như chuyện quận Nam Địa được xử lý hoàn tất.

Vậy trận thiên tai này của Đại Hạ cũng coi như hoàn toàn được dẹp yên, còn về đá lửa thiên ngoại, nói thật, Cố Cẩm Niên có thể triệu hoán đá lửa thiên ngoại, nên ở trong mắt rất nhiều người, đá lửa thiên ngoại kia cũng không tính là gì.

"Không cần."

"Tùy tiện cho ta thêm chức vụ gì đó là tốt rồi, đừng phong Vương, ta không muốn."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, cho thấy tâm ý của mình.

Bất kể như thế nào, không nên động vào Vương vị, cái đồ chơi này cũng không phải thứ gì tốt, chỉ cần có uy vọng đầy đủ, cho dù chỉ là một Hầu gia, cũng không kém hơn so với Vương gia.

"Cẩm Niên huynh đệ, ca ca ta nên nói ngươi như thế nào đây, lấy thực lực của ngươi bây giờ, địa vị, uy vọng, phong Vương cho ngươi thì thế nào?"

"Ngươi lại sợ cái này cái kia làm gì hả? Ngươi chắc không phải là lo lắng lão gia tử tính toán gì ngươi chứ?"

Tần Vương hơi không vui, ông ấy liếc mắt nhìn thấu Cố Cẩm Niên thuần túy là đề phòng.

"Tần Vương lão ca, lời này của ngài không tốt lắm, ta đối với bệ hạ vô cùng kính trọng."

"Chủ yếu là gần đây ta quá kiêu căng, muốn khiêm tốn một chút thôi."

Cố Cẩm Niên nói, lời này nửa thật nửa giả, đương nhiên phòng bị cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, hắn bây giờ đã đến ngũ cảnh, lại tiến lên một bước, đó là cường giả đệ lục cảnh, lại gia trì nhục thân hoàn mỹ, chỉ sợ ít nhất cũng có thực lực chuẩn đệ thất cảnh đấy?

Mình còn sợ cái gì? Đừng nói phong Vương, coi như thật sự được phong là Tịnh Kiên Vương* thì sao nào?

*Tịnh kiên: kề vai, sánh vai.

Chẳng qua, Cố Cẩm Niên quản được bản thân, nhưng không nhất định quản được người đời sau.

Hắn không muốn trở thành thế gia, người xưa nói rất đúng, con cháu tự có phúc của con cháu, ta vui vẻ hưởng phúc khi không có con cháu.

Không chừng đời sau lòi ra một tên hố hàng, bại hoại thanh danh là chuyện nhỏ, làm hại dân chúng mới là chuyện lớn.

Cho nên, Hầu gia là được rồi, cứ luôn tiếp tục như vậy là tốt nhất, nên cho cũng đã cho, còn lại thì dựa vào bản thân tự đi liều mạng thôi.

"Khiêm tốn?"

"Cẩm Niên, ngươi vẫn còn khiêm tốn cơ à?"

Tần Vương nói, nhưng không đợi ông ấy nói tiếp, Cố Cẩm Niên đã trực tiếp tăng thêm tốc độ.

"Lão ca, ta đi trước, chuyện cứu tế làm chủ, ngươi ở đây giải quyết chuyện phía sau cho thật tốt đi."

"Đợi kết thúc rồi, chúng ta về kinh thành sẽ uống với nhau một bữa thật sảng khoái."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nói xong lời này thì thẳng tiến đến quận Nam Địa.

"Ôi chao."

"Được rồi, lên đường bình an."

"Đợi hồi kinh rồi nhất định phải tới phủ ta ăn một bữa thật ngon đấy."

Tần Vương ở phía sau hô to một câu.

Cố Cẩm Niên chỉ giơ tay lên, vẫy vẫy rồi rời đi.

Quận Đông Lâm cách quận Nam Địa khoảng một ngàn năm trăm dặm đường.

Không tính là quá xa.

Giữa trưa xuất phát, chưa đến chạng vạng tối đã chạy tới quận Nam Địa.

Bên trong Ngọc liễn, Phương Kính Thành vẫn đang phê duyệt một số công văn tình hình thiên tai, còn Lý Cơ đã ngủ say sưa ngon lành, khoảng thời gian này Lý Cơ chịu không ít khổ.

Vận chuyển vật tư, rồi thay thuốc cho người ta, những công việc bẩn thỉu mệt nhọc này, Tần Vương không chiều Lý Cơ, không chịu làm là ăn đánh.

Lý Cơ cũng không ngốc, trong lòng biết rõ nhị thúc là đang giúp hắn ta dựng nên sơ sơ chút uy vọng Hoàng gia, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, trong lòng Lý Cơ cũng đều mang theo cảm kích, cho nên làm việc rất chịu khó.

Bây giờ vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, tất nhiên vừa ngã đầu đã ngủ say.

Bên trong Ngọc liễn có dạ minh châu khảm nạm phía trên đỉnh, ánh sáng êm dịu.

Phương Kính Thành đem một phần công văn cuối cùng để qua một bên, nhìn Cố Cẩm Niên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận