Đại Hạ Văn Thánh

1811 Đại hội của vạn tộc, thiên hạ thái bình, tới Tiệt Thiên giáo, Thượng Cổ - Đương Đại chạm trán.(3)

"Không có cách khác sao?”

Cố Cẩm Niên nhịn không được hỏi lại.

"Không có.”

"Chỉ có con đường này.”

"Nhưng lão phu biết ngươi lo lắng cái gì.”

"Ngươi không cần quá lo lắng về tốc độ gia tăng cảnh giới của chính mình, Khí vận Đại thế lựa chọn ngươi, ngươi biết lý do là gì sao?”

"Bởi vì ngươi lựa chọn Nho đạo chính thống. Nếu ngươi lựa chọn bất kỳ Đạo nào khác, có lẽ thật sự không có hy vọng gì, nhưng Nho đạo chính thống lại khác.”

"Con đường này có cơ hội thay đổi càn khôn.”

"Chỉ cần ngươi kiên định tiến về phía trước sẽ không gặp vấn đề gì quá lớn.”

"Thứ ngươi cần chính là cảm ngộ, mặc dù thời gian không đủ, nhưng vẫn còn một biện pháp khác có thể giải quyết phiền phức này.”

Ông ấy từ từ giải thích cho Cố Cẩm Niên, cũng chỉ cho Cố Cẩm Niên biện pháp để có thể minh ngộ Đại Đạo, trợ giúp Cố Cẩm Niên có thể trở thành Thánh Nhân Thiên Mệnh.

"Xin tiền bối chỉ giáo.”

Nghe Tịch Diệt nói thế, Cố Cẩm Niên lập tức lên tiếng hỏi.

"Dòng sông thời gian.”

Kiếm Thần Tịch Diệt từ từ lên tiếng, nói ra bốn chữ.

Dòng sông thời gian.

"Bước vào dòng sông thời gian, cảm ngộ tất cả những câu chuyện đã xảy ra với từng người, ngươi sẽ có  rất nhiều thu hoạch, nhất định có thể cảm ngộ được thứ ngươi cần, có thể đột phá Bát cảnh.”

"Chỉ là, dòng sông thời gian không hề tầm thường, nó có thể giúp ngươi đạt được cảm ngộ, hóa đạo và tăng tiến, nhưng bước vào dòng sông thời gian, ngươi sẽ cảm ngộ được những chuyện xảy ra của vô số người, ngươi nhìn thấy cuộc đời của họ, trải qua cảm xúc của họ, khó mà tránh được sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.”

"Nỗi buồn của thiên địa cũng là nỗi buồn của Đại thế.”

"Vẫn phải thận trọng, nếu không phải không còn còn đường nào khác thì không nên sử dụng cách này.”

Mặc dù Kiếm Thần Tịch Diệt đã chỉ ra phương hướng, nhưng chính ông ấy cũng không hi vọng Cố Cẩm Niên làm như vậy.

Dòng sông thời gian, thật sự quá kinh khủng, nó ghi chép lại tất cả mọi sự vật sự việc từ xa xưa tới nay.

Nếu bước chân vào dòng sông thời gian, sẽ trải qua luân hồi vạn thế, trải nghiệm hết cuộc đời này đến cuộc đời khác, hỷ, hộ, ái, ố, thăng trầm của vạn vạn người trong các thời đại.

Nhưng bi ai của thiên địa thật ra chính là bi ai của thế nhân, trên đời này làm gì có nhiều điều khiến người ra vui sướng đâu, tất cả sinh linh đã từng tồn tại, được bao nhiêu phần khoái lạc an yên? Thật ra, chung quy lại cũng chỉ là nỗi buồn và bi ai mà thôi.

Cho nên từ xưa tới nay, cũng đã có người bước vào dòng sông thời gian, nhưng tuyệt đại đa số đều vĩnh viễn chìm vào trong đó, cuối cùng trở thành một bọt nước bình thường giữa dòng.

"Vãn bối hiểu rõ.”

Tâm trạng của Cố Cẩm Niên có hơi nặng nề. Hắn thật không nghĩ tới, biện pháp duy nhất lại là việc này.

Tiến vào dòng sông thời gian.

Cảm ngộ tất cả cuộc đời của thương sinh từ xưa tới nay.

Thật sự có hơi nặng nề.

Nhưng cuối cùng, Cố Cẩm Niên cũng không nói thêm gì nữa, nếu việc đã đến nước này, cũng không bàn đến vấn đề khó hay không khó, mà quan trọng là có dám hay không.

"Cố Thánh.”

"Ngươi vẫn còn sức mạnh cuối cùng mà ngươi chưa biết.”

Kiếm Thần Tịch Diệt chậm rãi lên tiếng, nhắc nhở Cố Cẩm Niên.

"Sức mạnh cuối cùng?”

Cố Cẩm Niên hiếu kỳ nhìn Kiếm Thần Tịch Diệt, hắn không biết sức mạnh cuối cùng này là gì.

"Ngươi có được Khí vận Đại thế, thật ra đã là chủ nhân của Đại thế, bọn họ có thể triệu hồi những thứ gì thì ngươi cũng có thể triệu hồi thứ đó.”

"Mà ngươi lại là Thánh Nhân, ấn ký của bốn vị Thánh Nhân Thiên Mệnh vẫn còn tồn tại trong thiên địa.”

"Nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt, ngươi triệu hồi toàn bộ Thánh Nhân, lão phu cũng sẽ xuất hiện, lấy sức mạnh lớn nhất, giúp ngươi bổ một kiếm.” 

Kiếm Thần Tịch Diệt lên tiếng, nhắc nhở Cố Cẩm Niên về thân phận và tình huống hiện tại của hắn.

Vừa nghe Tịch Diệt nói vậy, trong mắt Cố Cẩm Niên lóe lên một tia sáng, điều này đúng thật là điều hắn không ngờ tới.

"Vãn bối minh ngộ.”

Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu, đây là một cách suy nghĩ mới, có thể giúp mình ổn định thiên địa này tốt hơn.

"Việc nhỏ.”

"Hi vọng tương lai có thể gặp lại.”

"Tâm nguyện của lão phu đã hoàn thành, đã không còn lo lắng gì nữa. Lần tới gặp nhau, lão phu sẽ cho ngươi xem thế nào là kiếm đạo chân chính.”

Kiếm Thần Tịch Diệt nở nụ cười, đối với ông ấy mà nói, tâm nguyện lớn nhất chính là minh ngộ kiếm đạo cực hạn.

Bây giờ, tâm nguyện đó đã hoàn thành, đương nhiên chẳng có gì phải hối hận.

"Cung tiễn Kiếm Thần.”

Cố Cẩm Niên cúi đầu bái ông ấy một bái, các Kiếm tu trong thiên hạ cũng nhanh hướng về núi Thông Thiên Kiếm cúi đầu, cung tiễn Kiếm Thần Tịch Diệt rời đi.

Giờ khắc này.

Quanh thân Kiếm Thần Tịch Diệt hóa thành ánh sáng, từng chút từng chút tan biến trong trời đất, mà ánh mắt của ông ấy lại có chút lưu luyến không rời.

Đây là lần đầu tiên ông ấy có cảm giác lưu luyến không nỡ rời đi, ông ấy muốn sống ở thời đại này, đi ngắm nhìn những cảnh vật, những con người những sự kiện mà ông ấy chưa từng thấy qua và chiêm ngưỡng cả những thứ ông từng muốn chiếm ngưỡng mà chưa có cơ hội.

Nửa khắc sau.

Kiếm Thần Tịch Diệt biến mất.

Mà bên trong núi Thông Thiên Kiếm chỉ còn lại một mình Cố Cẩm Niên.

Chỉ là, ngay lúc này, giọng nói của Kiếm Thần Tịch Diệt lại vang lên một lần nữa.

"Trước khi đi, cho ngươi thêm một cơ duyên nữa.”

Theo giọng nói Kiếm Thần Tịch Diệt vang lên.

Chỉ trong chốc lạt, trên bầu trời xuất hiện ngàn vạn đạo kiếm quang, vẫn là kiếm hải như trước, mỗi đạo kiếm khí đều là một loại Tuyệt Thế Kiếm Ý, toàn bộ rơi xuống núi Thông Thiên Kiếm.

Khiến cho nơi này biến thành nơi thí luyện tốt nhất cho Kiếm tu thí luyện chi địa.

Đây là một cơ duyên to lớn, dù là đối với Cố Cẩm Niên hay là đối với toàn bộ Kiếm tu trong thiên hạ thì đây đúng là một đại cơ duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận