Đại Hạ Văn Thánh

Chương 293 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến?

Phủ Khổng ở Kinh đô.

Khổng Vũ nhìn tờ giấy viết thư mà Cố Cẩm Niên đưa đến.

Mặt không gợn sóng cũng ở giờ khắc này phát sinh biến hoá.

Một bên người cũng nhìn sang.

Một chữ [cút] thật to quả nhiên là vô cùng chướng mắt.

Không.

Đây cũng không phải là quá mắt.

Đây là đánh mặt.

Hắn là thế tử phủ Khổng cao quý, được vinh dự thánh tôn, vừa đầy hai mươi tuổi cũng đã bước vào đệ tứ cảnh Nho đạo, bước tiếp theo chính là Đại Nho trẻ tuổi nhất.

Dùng thân phận của người đọc sách đến bàn thì Khổng gia là thế gia Thánh Nhân. Hắn là đời sau của Thánh Nhân, là thánh tôn, chỉ cần là người đọc sách nhất định phải tôn trọng hắn, kính trọng hắn. Cho dù là có thù, bên ngoài cũng nhất định phải khách khí.

Đây là đặc quyền bẩm sinh cùng quang huy.

Nếu không lấy danh người đọc sách đến xem thì chỉ riêng là thế gia bất hủ, Khổng phủ cũng không yếu hơn bất kỳ quyền quý nào. Mà quyền quý ở Đại Hạ, ra khỏi Đại Hạ chưa chắc đã nhất định là quyền quý. Nhưng người Khổng phủ hắn ra khỏi Đại Hạ, các nước đều phải cung kính.

Khổng Vũ từ lúc vừa mới chào đời liền hưởng thụ lấy ngàn vạn sủng ái. Ngoại trừ trưởng bối gia tộc bên ngoài, thật đúng là không người nào dám đối với hắn như vậy.

Hiện tại, mình đã khách khí đi mời Cố Cẩm Niên đến không ngờ lại đổi lấy chữ này.

Ba.

Tờ giấy này được bày tại trên bàn, Khổng Vũ không lộ ra thần sắc gì khó coi mà nhìn chúng nhân nói.

“Chư vị.”

“Xem ra Cố huynh một chút mặt mũi cũng không cho.”

“Cũng không muốn có bất kỳ giải thích gì.”

“Trách không được bách tính Đại Hạ đều gọi hắn là đệ nhất Nho đạo mới. Quả nhiên là ngông nghênh lăng nhiên, ngay cả thánh tôn là ta mà hắn cũng không để vào mắt.”

Khổng Vũ mở miệng.

Ngoài mặt vô cùng bình tĩnh nhưng ai cũng biết trong lòng của hắn đã sớm gợn sóng.

Giờ khắc này ánh mắt của mọi người thi nhau nhìn lại.

Một chữ cút này bắt mắt lạ thường.

“Thế tử, việc này lão phu cảm thấy vẫn còn có chút vấn đề cần điều tra cẩn thận, về phần Cố Cẩm Niên gây nên cũng là vì thể diện đánh nhau. Mong rằng thế tử không cần để trong lòng.”

Giờ khắc này, giọng nói của Dương Khai vang lên.

Hắn sở dĩ mở miệng nói giúp Cố Cẩm Niên bởi vì vương triều Phù La rõ ràng chính là muốn gây sự. Mà thật ra ý nghĩ này Khổng Vũ cũng hiểu rõ.

Địa vị của người nhà họ Khổng ở Đại Hạ sớm đã là thâm căn cố đế không người nào có thể lay chuyển. Dù sao Khổng gia là ở Đại Hạ.

Ở các vương triều khác, Khổng gia tuy có học viện nhưng quan hệ không tốt như đối với Đại Hạ. Nếu không phải nguyên nhân đời thứ nhất là Thánh Nhân thì các quốc gia khác nhất định sẽ không khách khí đối với Khổng gia.

Cho nên Khổng gia cho đến nay, dùng tâm bao dung không nhìn biên giới, đối với quốc gia khác mười phần thân mật, có một loại cảm giác khách ngoại lai.

Mũi nhọn không nhằm vào Cố Cẩm Niên, Dương Khai không suy đoán nhưng hiện tại Khổng Vũ rất rõ ràng là đang thiên vị vương triều Phù La.

Tất nhiên hắn không hi vọng chuyện này tiếp tục truy cứu nữa. Nếu không phải thi hội Đại Hạ sắp đến thì trước đó cũng không cần náo loạn cái gì.

Nhưng lời của Dương Khai nghe vào trong tai Khổng Vũ lại là đứng ở đội của Cố Cẩm Niên.

Trong lúc nhất thời, Khổng Vũ không khỏi mỉm cười.

“Dương đại nhân, trước đó ta có nghe nói, tôn nữ của ngài bị Cố Cẩm Niên đùa giỡn. Sao hôm nay lại giúp hắn nói chuyện?”

Khổng Vũ mở miệng, dò hỏi.

Vừa dứt lời, thần sắc Dương Khai hơi đổi.

Chuyện Cố Cẩm Niên rơi xuống nước là chuyện cả vuong triều Đại Hạ đều biết nhưng bây giờ đã qua một đoạn thời gian, tất cả mọi người cũng không muốn nhắc đến.

Xem như không có phát sinh nhưng chưa từng nghĩ rằng Khổng Vũ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy lại nhắc đến chuyện này. Đây không phải là tìm hắn để gây sự sao?

“Cái này…”

Trong lúc nhất thời Dương Khai không biết nên dùng từ ngữ gì nhưng đúng lúc này, dhn đứng sau lưng hắn lại chủ động mở miệng.

“Thánh tôn, Cẩm Niên ca ca không đùa giỡn ta. Thậm chí trước đây ta cũng chưa hề nói qua là Cẩm Niên ca ca đùa giỡn. Trong đây có hiểu lần rất lớn, ta cũng nghĩ cần giải thích hộ Cẩm Niên ca ca.”

dhn lên tiếng, thoáng làm dịu cục diện. Chỉ có Dương Khai vẫn không khỏi nhìn thoáng qua tôn nữ này của chính mình.

Trong mắt hiện lên một chút cổ quái, hắn không nghĩ tôn nữ này của mình lại chủ động đứng ra nói chuyện giúp Cố Cẩm Niên?

Điều này thật đúng là vượt qua dự đoán của hắn.

Nhưng mặc kệ là tôn nữ này của mình có ý định gì thì chuyện này đã qua liền qua, không cần thiết nắm mãi không buông.

“Ồ?”

“Thì ra là thế.”

“Ta cũng nói, đường đường là tôn nhi của Trấn Quốc Công Cố Cẩm Niên sao có thể làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ, hạ lưu đê tiện kia được.”

“Nhưng mà chuyện này xem ra trong lòng Cố huynh cũng tức giận, bằng không thì cũng sẽ không như vậy.”

Khổng Vũ nhẹ gật đầu, từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì biến hoá quá lớn, lòng dạ rất thâm sâu.

Nhưng rất nhanh, hắn lại tiếp tục mở miệng. Đem mắt nhìn về phía bọn Liễu Minh.

“Nhưng mà, tức có thể tức nhưng công đạo cũng cần phải có.”

“Nếu Cố Cẩm Niên đã không muốn đến đây thì Bản thánh tôn cũng không có gì để nói. Dù sao hắn cũng là quyền quý đệ nhất Đại Hạ. Mong rằng Tam hoàng tử thông cảm.”

“Nhưng những học sinh ở thư viện này, bản thánh tôn có thể giải quyết.”

“Các ngươi đã xuất thủ đả thương người, trên mặt lễ pháp nếu như tính chặt chẽ thì có nhục nước lễ, cũng có nhục nhã nhặn nên nghiêm trị. Đáng tiếc chỉ là đánh nhau vì thể diện, còn nữa thi hội Đại Hạ sắp đến nên sẽ không nghiêm phạt. Hiện tại các ngươi hướng bọn Liễu Minh tạ lỗi.”

“Lại lĩnh hai mươi côn trượng. Việc này sẽ dừng ở đây, thế nào?”

Khổng Vũ mở miệng, hắn không cùng Cố Cẩm Niên tính toán chi li mà đem ánh mắt đặt tên người đám học sinh này.

Làm như vậy ý nghĩa rất đơn giản, chính là muốn cho tất cả mọi người biết, ai ở cùng Cố Cẩm Niên thì chuẩn bị nhận xui xẻo đi. Còn có các ngươi nghe Cố Cẩm Niên, bây giờ ta phải phạt các ngươi thì Cố Cẩm Niên đến sao? Cố Cẩm Niên sẽ ra ngoài giúp các ngươi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận