Đại Hạ Văn Thánh

Chương 294 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến? (2)

Tạ lỗi cùng phạt hai mươi côn trượng thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, cũng không phải quân côn, nhiều nhất chính là có chút ý tứ.

Nhưng điều này đủ để đạt đến trình độ lập uy.

Cố Cẩm Niên dùng một chữ cút đến đánh mặt Khổng Vũ.

Khổng Vũ liền dùng những học sinh trong thư viện này vả vào mặt Cố Cẩm Niên.

Nghe theo mệnh lệnh của Cố Cẩm Niên đúng không?

Vậy thì phải nhận lấy.

Vừa dứt lời, không ít người nhíu mày, Tuần mậu nhìn qua Khổng Vũ nói.

“Thánh tôn, việc này lão phu cho rằng có một ít hiểu lầm ở đây. Nếu vội vã kết luận như vậy thì có chút không ổn.”

Tuần mậu mở miệng, hắn có lòng tốt dẫn người đến, kết quả là học sinh đều bị phạt, mặt của hắn để ở chỗ nào?

“Thánh tôn, chúng ta không phục.”

“Đúng, chúng ta không phục.”

“Thánh tôn, đây là ngươi thiên vị.”

Giờ khắc này, học sinh thư viện Đại Hạ cũng không khỏi kêu, để bọn hắn xin lỗi? Hướng đám người này xin lỗi? Bọn hắn nhất định không phục.

“Thiên vị?”

“Nào dám hỏi một tiếng, các ngươi có xuất thủ hay không?”

“Dựa theo ý của các ngươi, có phải là nói, nếu có một ngày, các ngươi đi vương triều Phù La đưa ra một chút yêu cầu. Nếu đối phương không đáp ứng mà các ngươi mở miệng thì bọn hắn có thể động thủ đánh các ngươi sao?”

“Loại hành vi này của các ngươi có phong phạm của quân tử sao? Xem như người đọc sách sao?”

“Các ngươi có nghĩ đến rằng hôm nay các ngươi xuất thủ, ngày mai các nho sinh Đại Hạ ở vương triều Phù La cũng sẽ lọt vào đãi ngộ như thế hay không?”

“Tổ tiên lấy người lễ chính là không hi vọng các ngươi lấy quyền cước bình tâm. Mỗi hành vi cử chỉ của các ngươi đã không có chi phạm vua tử, càng không có chi tâm của người đọc sách.”

“Nếu như hôm nay các ngươi không tạ lỗi khiến về sau mang đến ảnh hưởng thì chư vị tự gánh chịu. Đến lúc đó ảnh hưởng quá lớn đừng trách Khổng phủ không ra mặt giúp mọi người.”

Khổng Vũ nói một hơi, đem mọi người chấn nhiếp.

Học sinh thư viện Đại Hạ từng người trầm mặc không nói.

Bởi vì nói cho cùng, bọn họ thật sự động thủ, đúng thật là không phải phong phạm của quân tử. Khổng Vũ đứng ở trên phương diện đạo đức nói khiến cho bọn hắn không thể phản bác được.

Trầm mặc.

Biệt khuất.

Khó chịu.

Đây là tâm tình giờ khắc này của học sinh thư viện Đại Hạ.

Lúc này ngay cả Tuần mậu cũng không biết nên trả lời thế nào.

Động thủ chính là động thủ, không có cách nào giải thích.

Khổng Vũ không nói gì chỉ ngồi yên lặng. Mà bọn người Liễu Minh trong mắt tràn đầy đắc ý.

Cuối cùng học sinh thư viện Đại Hạ thở dài.

“Chúng ta nguyện ý chịu phạt.”

Bọn hắn mở miệng thỏa hiệp.

Chính xác là hoàn toàn thỏa hiệp.

Bọn hắn cung nghe ra được là Khổng Vũ cố tình bắt bọn hắn lập uy. Nếu không tạ lỗi thì cũng không sao. Về sau nên học một môn nấu nướng chứ đừng nghĩ sẽ làm quan tham chính nữa.

Khổng phủ ra lệnh một tiếng, cam đoan vô số người đọc sách sẽ nhìn mình chằm chằm mà phỉ nhổ. Nếu có bát kỳ chỗ nào làm sai thì chỉ có thể chờ chết.

Mà không chỉ có vậy, vừa rồi cũng đã uy hiếp rõ ràng. Vương triều Phù La nhất định sẽ có động thái. Nhất là sau khi bọn người Liễu Minh trở về vương triều Phù La nhất định sẽ lấy nho sinh Đại Hạ để khai đao.

Đến lúc đó loại chuyện này truyền đến thì trách nhiệm chính là của bọn hắn.

Đây chính là nguyên nhân vì sao có nước lễ.

“Đây không phải bị phạt mà là nhận lỗi.”

“Quân tử thẳng thắn.”

Khổng Vũ bổ sung một câu, gạt bỏ sạch sẽ trách nhiệm của mình. Nhận phạt và biết sai là hai khái niệm.

Hắn không có quyền phạt người cũng không phải người nhà họ Khổng.

Thốt ra lời này, trong lòng chúng học sinh càng thêm khó chịu.

Nhưng có cách gì?

Chỉ có thể nhận lấy.

Giờ phút này mấy người Liễu Minh toàn bộ đứng ra, nhìn qua học sinh thư viện Đại Hạ, trên mặ từng ngưười hiển thị rõ vẻ đắc ý.

Giờ khắc này, nội tâm của bọn hắn quả thực là thoải mái đến tận trời.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là ở đây không có Cố Cẩm Niên.

Nếu Cố Cẩm Niên ở đây thì càng sướng rồi.

Bên trong ánh mắt Liễu Minh càng tràn đầy đắc ý cùng khoái cảm.

Không phải phách lối sao?

Không phải đắc chí sao?

Không phải có người đứng sau làm chỗ dựa sao?

Người đâu? Cố Cẩm Niên phía sau ngươi đâu?

Hiện tại tất cả đều câm? Từng người đều phục?

Bọn hắn biết, trong lòng học sinh thư viện Đại Hạ nhất định rất biệt khuất. Thậm chí là vô cùng biệt khuất. Dù sao cũng là người một nhà lại để bọn hắn nói xin lỗi.

Nếu như nguyên nhân khác còn dễ nói nhưng bị người một nhà nhằm vào sẽ vô cùng khó chịu.

“Liễu Minh, kết quả như vậy có thể tiếp nhận hay không?”

Khổng Vũ lên tiếng lần nữa, hỏi thăm Liễu Minh.

“Thánh tôn anh minh, chúng ta có thể tiếp nhận.”

“Nhưng mà chuyện của Cố Cẩm Niên, đợi sau khi thi hội Đại Hạ kết thúc chúng ta sẽ tiếp tục đi Lễ bộ cáo trạng. Không làm khó Thánh tôn.”

Liễu Minh mở miệng, nói ra tâm ý của mình.

Có thể tiếp nhận nhưng bọn hắn vấn sẽ không để yên cho Cố Cẩm Niên.

Nghe vậy, Khổng Vũ bình tĩnh, thậm chí còn gật đầu nói.

“Cố huynh ngông nghênh lăng nhiên, là quyền quý đệ nhất Đại Hạ. Bản Thánh tôn cũng không tiện nói nhiều về hắn. Mà Bản Thánh tôn cho rằng Cố huynh là bị người xấu châm ngòi. Người có thể vì bách tính giải oan, làm rõ sai trái sẽ không phải người lỗ mãng như thế.”

Khổng Vũ tiếp tục mở miệng nhưng lời này vẫn đầy mỉa mai như cũ.

Phía trước nói có khả năng là hiểu lầm. Bây trờ trực tiếp nói là Cố Cẩm Niên bị người châm ngòi.

Điều này không phải ý là Cố Cẩm Niên thật sự có lỗi sao?

“Thánh tôn nói cực phải. Chúng ta cũng hi vọng Cố Cẩm Niên có thể cho chúng ta một cái công đạo.”

Liễu Minh cười nói, mặc dù đây không phải lời trong lòng nhưng dù sao cũng không khác nhiều lắm. Không cần tiếp tục nhằm vào, nếu không Khổng Vũ cũng không xuống đài được.

“Đi.”

“Các người còn thất thần làm gì?”

Khổng Vũ không nói nhiều lời nhìn về phía học sinh thư viện Đại Hạ mở miệng.

Đốc thúc bọn hắn nhanh chóng xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận