Đại Hạ Văn Thánh

Chương 400 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(5)

"Cẩm Niên."

"Lúc ngươi làm được một chuyện tốt, đừng cố mong bọn họ ghi tạc ở trong lòng."

"Nhưng khi ngươi làm một chuyện xấu, cũng không cần mong đợi họ sẽ tha thứ."

"Thế gian này chuyện đáng sợ nhất là, ngươi làm một chuyện tốt nhưng lại tổn hại đến lợi ích của họ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, đây là lời khuyên chân thật.

"Chất nhi biết rõ."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, chỉ là giọng nói vẫn mang theo chút cảm giác không nói được thành lời.

Tất cả chỉ vì bản thân không tìm ra được điểm phản bác.

Mà hết thảy này, cũng chỉ bởi vì bản thân không biết trả lời như thế nào.

Không hòa thân.

Vì sao không hòa thân.

Cữu cữu nói không sai.

Suy nghĩ của dân chúng cũng không sai.

Rất khó.

Hắn can dự vào, sẽ chỉ làm chuyện tình càng thêm phức tạp.

Nói thật, lúc này Cố Cẩm Niên không hiểu sao có một cảm giác bất lực không thể thay đổi được bất cứ thứ gì.

"Chuyện thứ ba là gì?"

Rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế thu hồi nghiêm túc, hỏi Cố Cẩm Niên chuyện thứ ba.

"Cữu cữu, có thể cho ta một thánh chỉ trống đã đóng ấn không."

Cố Cẩm Niên nói, đây là chuyện thứ ba.

Muốn một thánh chỉ trống đóng ấn.

Vừa nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi nhíu mày, Lưu Ngôn công công cũng không biết nên nói vị thế tử gia này như thế nào.

Thật là công phu sư tử há mồm nhỉ.

Thánh chỉ, đại biểu cho quyền lực tối cao Đại Hạ, thánh chỉ trống đã đóng ấn? Điều này có ý gì? Nếu Cố Cẩm Niên viết lên gì đó, đây chẳng phải loạn thành một bầy?

"Ngươi muốn cái này làm gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.

"Phòng thân."

Cố Cẩm Niên cười cười, cũng có vẻ hơi xấu hổ, hắn biết thánh chỉ trống có ý nghĩa như thế nào.

Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc.

Nhưng ông không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, mà chỉ suy nghĩ, sau đó nói Lưu Ngôn.

"Cho ngươi một thánh chỉ màu tím, đóng ấn, chờ chuyện hòa thân kết thúc sẽ đem thánh chỉ đến."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

Thánh chỉ phân thành ba màu sắc, màu vàng đại diện cho quyền lực tối cao, chính là thánh ý của Hoàng đế, màu đỏ đại biểu cho yêu cầu chính trị được lục bộ truyền đạt mệnh lệnh, như chuyện dân sinh đại kế.

Mà màu tím thì là chuyện nội bộ quan viên, thí dụ như cởi mũ ô sa của ai, tịch biên cả nhà ai, và điều khiển trại lính.

Chỉ là, tịch biên nhất định phải do Hình bộ thậm chí Đại Lý Tự và Huyền Đăng Ti cùng cung nội thái giám cùng nhau ra mặt, thiếu một bên cũng không được.

Nói cách khác dựa vào một bản thánh chỉ là vô dụng, cần phải có sự phối hợp giữa các bộ, nếu thiếu bộ nào, cũng chỉ có thể giam giữ trong ngục, chờ thẩm tra xác định chắc chắn mới có thể chém đầu cả nhà.

Cho nên thánh chỉ màu tím, cũng có được quyền lực rất lớn, nhưng không bằng hai loại trước, nhưng cầm để tự vệ thì không có vấn đề gì.

Chẳng qua ông không rõ, Cố Cẩm Niên muốn nó để làm gì.

Nhưng ông cho.

Không phải vì cưng chiều, mà vì biểu hiện trước đó của Cố Cẩm Niên, để ông lau mắt mà nhìn.

Chuyện hòa thân, Cố Cẩm Niên có thể nhìn thấu triệt, cũng đủ để chứng minh Cố Cẩm Niên có năng lực chính trị, với lại năng lực chính trị cực kỳ lớn.

Đây là một chuyện tốt, có nghĩa Cố Cẩm Niên sẽ tuân theo quy củ, cũng sẽ làm tốt trong phạm vi quy củ.

Dĩ nhiên phong thánh chỉ này không tính là gì.

Ông cũng muốn nhìn xem Cố Cẩm Niên muốn thánh chỉ để làm gì.

Nhưng ông cũng giữ lại một tay, nhất định phải đợi chuyện hòa thân kết thúc mới được.

"Đa tạ cữu cữu, vậy chất nhi xin cáo lui."

Thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế đã đáp ứng, Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng nữa, có thể trở về nhà.

"Ừ, trên đường chú ý chút, nhớ kỹ viết bài thơ cho cữu cữu, cữu cữu chờ đấy, việc này đừng quên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu.

Cố Cẩm Niên rời đi, Ngụy Nhàn vừa khéo trở về, báo cho Cố Cẩm Niên, ngọc khí đã lấy ra, đang chuẩn bị đưa tới Đại Hạ thư viện.

Chưa đến hai khắc sau.

Các thượng thư của Lục bộ và Tể tướng Lý Thiện, đều đến đông đủ.

Hung Nô lại bị đoạt quốc vận, chuyện này vẫn chưa xong.

Vương Triều Đại Hạ nhất định phải chuẩn bị phương thức ứng đối, thứ nhất là giải thích như thê nào, chuyện này không đặc biệt quan trọng, dù sao mọi chuyện cũng do Đại hoàng tử Hung Nô tự mình gây ra.

Không có quan hệ gì với bọn họ.

Chủ yếu cần thương nghị chuyện liên quan tới vấn đề chiến lược.

Vốn dĩ cần hai mươi năm, nhưng một bài ca của Cố Cẩm Niên có thể giúp Đại Hạ hành động sớm hơn năm năm.

Mà lúc này.

Sau khi rời hoàng cung.

Cố Cẩm Niên đi dưới ánh nắng mặt trời, hắn đi bộ trên đường phố tại kinh đô mà không nói lời nào.

Chỗ tốt, hắn đã đạt được.

Nhưng còn chuyện hòa thân thì kết cục đã định.

Không có chuyện gì để nói.

Không biết vì lí do gì, Cố Cẩm Niên không muốn về thư viện, hắn đi dạo kinh đô, làm vơi đi một chút tích tụ trong lòng.

Mà cùng lúc đó.

Thiên Điện Hoàng cung.

Tiếng hét giận dữ vang lên không ngừng.

"Ta hận."

"Ta hận."

Là Đại hoàng tử Hung Nô đang nổi giận, hắn ở trong điện, gần như gào lên, sắc mặt rất khó coi.

Chuyến này tới chỉ vì hòa thân.

Thật không ngờ, trước thì nói với hắn ta người gả đi không phải công chúa chân chính, sau thì Cố Cẩm Niên lại làm quốc vận Hung Nô suy giảm.

Còn không bằng đừng đến hòa thân.

Tổn thất quốc vận, làm thế nào mới có thể bù lại?

Hắn ta không biết.

Chuyến này trở về, tất nhiên hắn ta cũng phải chịu phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận