Đại Hạ Văn Thánh

1401 Thế cờ Thiên cổ! Hạ cờ Thánh thủ! Thập nhị tiên vương! Thanh Liên Đại đạo! Giết qua chín cửa!(9)

Không thể không nói, theo Đoạn Không nhận thua, đám người thật đúng là không thể không tin.

Không có cách nào, Kỳ Vương cũng đã nhận thua, bọn họ còn có gì mà không nguyện ý tin tưởng?

Nói câu không dễ nghe, ván cờ hôm nay, liên quan đến thiên mệnh, bọn họ không tin Đoạn Không sẽ chủ động nhường ra thiên mệnh.

Cho nên, thua chính là thua, tìm lý do đều vô dụng.

Lúc này, đám người nhìn về phía Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy rung động và khó chịu.

Nguyên nhân rung động là vì Cố Cẩm Niên gần như tinh thông mọi thứ.

Nhưng nguyên nhân khó chịu, thì là có một người như Cố Cẩm Niên, khiến bọn họ thật sự không còn sinh ra bất kỳ ý niệm đuổi theo gì nữa.

Nho đạo mạnh, tu Tiên mạnh, Phật pháp mạnh, Võ đạo mạnh, thân phận lại trên người như thế, bây giờ ngay cả loại Kỳ đạo vô cùng thâm ảo này, Cố Cẩm Niên cũng tinh thông như thế.

Không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, trận đầu đánh cờ, đã đánh bại Đông Hoang Kỳ Vương rồi.

Điều này làm sao để bọn họ có thể giữ vững lòng bình tĩnh chứ?

Mà đối diện bàn cờ.

Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

Tinh thần hắn vẫn còn tập trung ở trong ván cờ này, thật không nghĩ đến Đoạn Không thế mà nhận thua.

"Tiền bối."

"Ván cờ còn chưa kết thúc, sao lại tính là thua?"

"Còn nữa, từ bố cuộc này đến xem, vãn bối ở thế yếu mà."

Cố Cẩm Niên lấy lại tinh thần, hắn không hiểu rõ, nhịn không được hỏi người sau.

Nghe vậy, người sau cười khổ một tiếng, nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

"Ván cờ này dù chưa đánh xong, nhưng ván cờ trong lòng lão phu, đã kết thúc."

"Luận tâm cảnh, lão phu không bằng Cố công."

"Luận thế cờ, lão phu cũng không bằng Cố công."

"Thua, chính là thua, Cố công chớ nên khiêm tốn."

Đoạn Không cũng là nói thật, ông thua được, tất nhiên cũng nhìn thoáng được.

"Chuyện này…"

Lúc này, Cố Cẩm Niên là thật sự hoang mang, không biết trả lời như thế nào.

"Kỳ đạo, lão phu nhận thua."

"Cờ này, cũng làm cho lão phu hiểu ra sâu sắc chỗ thiếu sót của lão phu, đa tạ Cố công."

Đoạn Không lên tiếng, nói xong hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu.

Ông nhận thua, còn là tâm phục khẩu phục.

Chỉ là ngay sau đó, Đoạn Không nhanh chân đi ra ngoài tiền điện, ánh mắt lập tức tóm chặt Tô Văn Cảnh.

"Lão thất phu, có dám đánh với ta một trận hay không?"

Thua cờ, Đoạn Không không khó chịu.

Ông khó chịu nhất là Tô Văn Cảnh cứ luôn líu lo không ngừng, bây giờ chủ động nhận thua, ông phải tìm Tô Văn Cảnh phân cao thấp.

"Đến đây."

"Chả lẽ lại sợ ngươi?"

Nghe Đoạn Không nói vậy, Tô Văn Cảnh cũng không sợ gì, trực tiếp trả lời.

"Nơi này không tiện đánh nhau, đi xuống dưới núi, lão phu không cùng ngươi phân cao thấp, xưng hào Đông Hoang Kỳ Vương này, ngươi cứ lấy."

Đoạn Không tức giận thật sự.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, đổi lại bất kỳ ai đang đánh cờ, bên cạnh lại luôn có một giọng nói líu ríu không ngừng, âm dương quái khí, ai mà chịu nổi?

"Chờ đồ nhi ta qua hết chín cửa ải, sẽ phân cao thấp với ngươi."

Tô Văn Cảnh không sợ, nhưng ông muốn đợi Cố Cẩm Niên qua cả chín cửa rồi nói.

Nghe nói như thế, Đoạn Không cũng gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tô Văn Cảnh.

Mà lúc này.

Đối với Cố Cẩm Niên mà nói, thắng được đường đường Đông Hoang Kỳ Vương, thật sự có chút kịch tính.

Trước trước sau sau cả hai giao thủ với nhau cũng chưa tới trăm nước.

Đông Hoang Kỳ Vương đã nhận thua, điều này khiến Cố Cẩm Niên thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đối phương đã nhận thua, nếu mình vẫn đi lên nói lời khách sáo, ngược lại sẽ tầm thường.

Lập tức, Cố Cẩm Niên không dây dưa nữa, hướng phía bàn cờ kế tiếp mà đi đến.

Người sau là một vị danh thủ, song phương thở dài, sau đó Cố Cẩm Niên vẫn như cũ là đi trước.

Vừa hạ cờ xong.

Kim quang lại nở rộ lần nữa, hơn nữa dị tượng còn khoa trương hơn trước đó một chút.

Đoạn Không chính là Đông Hoang Kỳ Vương, ông ấy cũng bại bởi Cố Cẩm Niên, có thể thấy đối mặt với dị tượng sẽ cố áp lực lớn thế nào?

Cho nên vị danh thủ thứ hai, cũng cảm giác áp lực cực lớn, ông không bằng Đoạn Không.

Cả hai giao thủ hai mươi hiệp.

Đột nhiên, trên bàn cờ, hiện ra các tướng sĩ mặc kim giáp, đằng đằng sát khí.

"Mãn thành kim giáp."

Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên vào lúc này.

Vẫn là vị Đại Nho nọ, gần như dùng biểu hiện khoa trương nhất nói ra lời này, lại một lần nữa kéo ra sự hiếu kì của đám người.

Lúc trước có Thập nhị Tiên Vương cục, hiện tại lại chỉnh ra một cái Mãn thành kim giáp cục?

Ngươi mẹ nó có cần khoa trương như vậy hay không hả?

Nhưng không thể phủ nhận là, Cố Cẩm Niên đã thắng Đông Hoang Kỳ Vương thật, cho nên dù không hợp lý đến thế nào, mọi người cũng chỉ có thể chọn tin tưởng, nếu không, đi lên thử rồi biết?

"Lão phu nhận thua."

Lúc đánh được ba mươi nước, danh thủ ván thứ hai thật sự là không chịu nổi áp chế của dị tượng, kim giáp đằng đằng sát khí, giống như muốn thực chất hóa mà xuất hiện, chém giết ông ta vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận