Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1412 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(10)

"Lão phu đương nhiên không có tân học vô thượng."

"Nhưng có người nói ngươi có."

"Văn Cảnh tiên sinh đến Tắc Hạ học cung, tâng bốc ngươi lên tận trời, nói ngươi khai sáng tân học vô thượng."

"Muốn ở học cung, rung động người trong thiên hạ."

"Nếu ai dám đưa ra một câu chất vấn, đều phải bị công kích đến thương tích đầy mình."

"Bây giờ, ngươi nói không có, còn không cho lão phu nói lại vài câu sao?"

"Thật đúng là ngang ngược."

Đối phương hiển nhiên không sợ Cố Cẩm Niên, ông ta là Đại Nho nước Hung Nô, cũng không phải người đọc sách Đại Hạ, lúc đầu cả hai vốn đã có thù nước, thêm vào đó ông ta thấy Cố Cẩm Niên là lại khó chịu.

Nói thẳng thì có thể thế nào?

Chẳng lẽ lại giấu giếm che đậy? Hay là âm dương quái khí?

Điều này không cần thiết, không bằng trực tiếp một chút.

Nghe đến đây, Tô Văn Cảnh không khỏi lên tiếng.

"Là lão phu có chút càn rỡ."

"Xin bồi tội với chư vị."

"Lão phu hiểu lầm nên đã làm sai."

Đến lúc này, Tô Văn Cảnh chỉ có thể ra mặt, bồi lỗi với đám người.

Ông đương nhiên hi vọng Cố Cẩm Niên có thể khai sáng tân học vô thượng, nhưng có một chuyện Tô Văn Cảnh cũng dần dần hiểu ra được.

Đó là, Cố Cẩm Niên cũng không phải thần, ông đã hơi đốt cháy giai đoạn, thế này là không tốt, làm liên lụy đến Cố Cẩm Niên.

Tô Văn Cảnh nói xin lỗi.

Khiến mọi người có chút trầm mặc.

Bọn họ cũng không hi vọng kết quả là như vậy, Tô Văn Cảnh xin lỗi, theo suy nghĩ bọn họ là không có nghĩa gì.

"Nếu như thế."

"Về sau vẫn hi vọng Văn Cảnh tiên sinh, không cần tạo thế bậy."

"Thân là Bán Thánh, tại sao phải khổ như vậy?"

Lúc này, Đại Nho vương triều Phù La cũng hùa theo lên tiếng, có điều không kịch liệt như Đại Nho nước Hung Nô, nhưng ít nhiều vẫn mang theo vẻ không vui.

"Haizz."

"Lão phu thật sự rất chờ mong tân học vô thượng."

"Xem ra, là lão phu suy nghĩ quá nhiều."

Cũng có Đại Nho lên tiếng, biểu hiện rất bình thường, không trách tội gì, chỉ là cảm thấy hơi tiếc hận.

"Tân học vô thượng, đâu có dễ dàng như vậy?"

"Bảy người chúng ta, khổ tâm nghiên cứu nửa đời người, cũng không nghiên cứu ra một phần."

"Cũng không phải cảm thấy Cố Cẩm Niên không xứng, mà là tân học vô thượng, bản thân cần phải cảm ngộ nhất định, mới có thể có cảm ngộ mà phát."

"Đây không phải Đạo kinh, cũng không phải Phật kinh."

"Tân học của Nho đạo, há có thể đơn giản như vậy? Nếu như hôm nay Cố Cẩm Niên thật sự xuất ra tân học vô thượng, lão phu ngược lại sẽ không tin."

"Nhưng mà, Cố Cẩm Niên, ngươi rất không tệ, biết khó mà lui."

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

Lúc này, Trúc Sơn thất hiền lên tiếng, thế nhưng ông ta nói lời này, làm cho người nghe có chút kỳ quái.

Không có địch ý.

Nhưng luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.

"Thôi."

"Đã không có tân học."

"Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Đại Nho nước Hung Nô nói, ông ta không thèm để ý, chỉ trình bày học thuật của bọn họ.

Phía dưới đài diễn võ.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng thìn mọi chuyện diễn ra.

Hắn không tranh luận điều gì.

Cũng không cãi lại.

Không cần thiết.

Chỉ là ánh mắt của mọi người càng khó chịu, tất cả mọi người đang chờ mong, chờ tân học vô thượng của Cố Cẩm Niên.

Thật không ngờ tới, kết quả là lại là công dã tràng.

Điều này khiến trong lòng mọi người rất khó chịu.

Bên trên đài diễn võ, các Đại Nho đã bắt đầu trình bày học thuật của bản thân.

Nhưng dưới đài diễn võ.

Mấy vạn ánh mắt vẫn tập trung trên người Cố Cẩm Niên, bọn họ hi vọng Cố Cẩm Niên nói ra tân học vô thượng.

Đáng tiếc.

Cố Cẩm Niên không trả lời bọn họ, mà chỉ ngồi xếp bằng xuống, lẳng lặng lắng nghe những Đại Nho này giảng học thuật.

Giống như cảm nhận được thái độ của mọi người.

Bên trên đài diễn võ.

Đại Nho nước Hung Nô hơi nhíu mày, vốn là một trận học thuật chi tranh, phảng phất lại biến thành biểu diễn cá nhân của Cố Cẩm Niên, bây giờ Cố Cẩm Niên không có tân học, những người này lại vẫn nhớ mãi không quên.

Cứ nhìn vào Cố Cẩm Niên, còn bọn họ ở chỗ này dạy học thuật mà không có ai thèm nghe.

Chuyện này sao không làm người ta nổi nóng cho được?

"Lễ học chi đạo, ở chỗ thành tâm, ở chỗ khiêm nhường, ở chỗ thực sự cầu thị."

"Một người đọc sách chân chính, nên có một tấm lòng thành, cũng nên khiêm tốn, nếu thiếu niên đắc chí, nên biết được thiên ngoại hữu thiên, phải chú trọng thực sự cầu thị, không có chính là không có, có chính là có."

"Dựa vào tạo thanh thế, từ đó đạt được mục đích, điều này không nên tiếp thu."

"Chủ yếu hơn, nên có sự tôn trọng."

Đại Nho nước Hung Nô trình bày lễ học chi đạo, nhưng sau khi nói đến đây, ánh mắt ông ta nhìn về phía rất nhiều học sinh tuổi trẻ, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

"Nếu như các ngươi không muốn nghe học thuật này, đều có thể rời đi, người đã đến Tắc Hạ học cung, lại không nghe học."

"Có ý nghĩa gì?"

"Tới đây chỉ để xem những thứ giả tạo thôi sao?"

Ông ta nói, giọng nói lạnh như băng, mang theo không vui.

Không chỉ riêng ông ta, trên đài diễn võ, có một nửa các Đại Nho đều hơi khó chịu, bọn họ là Đại Nho nổi danh các nơi.

Mỗi người đều có uy vọng cực cao.

Ngày bình thường nếu là bắt đầu giảng bài ở học đường, không biết có bao nhiêu người muốn đến nghe, thậm chí còn có người, không ngại cực khổ, ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là vì nghe bọn họ giảng bài.

Nhưng bây giờ, những người đọc sách này, ai ai cũng đều nhìn Cố Cẩm Niên, chuyện này bảo sao bọn họ không tức giận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận