Đại Hạ Văn Thánh

Chương 462 Cường long không ép địa đầu xà, điều khiển mười vạn đại quân, trấn áp quận Giang Lăng? (2)

Nhưng mà ngay sau đó.

Từ trong tất cả các cửa hàng xung quang đi ra từng dãy tướng sĩ, mặc áo giáp, thần sắc băng lãnh, phía trên cửa hàng thậm chí còn có lít nha lít nhít tên nỏ, mặc dù không nhấc nỏ, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Chỉ chờ Hứa phủ quân ra lệnh một tiếng.

Rất hiển nhiên, mềm không được, bọn hắn trực tiếp cứng rắn.

"Lớn mật."

"Các ngươi biết ta là ai không?"

Lý Cơ nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng của hắn lửa giận càng ngày càng thịnh vượng, mình đường đường một cái Thái tôn, đến Bạch Lộ phủ, đây là vinh hạnh của Bạch Lộ phủ.

Không nghĩ tới đối phương lại dám phái binh tới, uy hiếp ai chứ?

Thật sự không sợ chết?

"Dừng tay."

Hứa phủ quân lên tiếng, hắn hét lớn một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Lý Cơ nói.

"Thái tôn điện hạ, ngươi yên tâm, có hạ quan bọn hắn tuyệt đối không dám làm loạn."

"Chỉ có điều quy củ chính là quy củ, đây là luật pháp của Đại Hạ, chúng ta cũng không thể làm trái luật pháp, nếu không cố tình vi phạm, tội thêm một bậc."

"Nhưng xin Thái tôn yên tâm, cho dù động thủ, cũng nhất định sẽ không đả thương chư vị."

"Thế tử điện hạ, lão phu thật sự là không có cách nào, ngài khuyên Thái tôn đi."

Hứa phủ quân một bên an ủi Thái tôn, một bên lại khẩn cầu Cố Cẩm Niên ra mặt điều giải một hai.

Chưởng khống tất cả tiết tấu.

Cố Cẩm Niên trong lòng không khỏi không cảm khái một tiếng.

Đây mới là đa mưu túc trí a.

Ra mặt nghênh đón mình, cho Trấn Quốc Công mặt mũi, cũng cho hoàng thất mặt mũi, thông qua vật không ra gì như lộ dẫn để hạn chế mọi người.

Nếu cự tuyệt, người ta trực tiếp vận dụng vũ lực trấn áp, cam đoan sẽ không đả thương đến một người, thậm chí nếu Cố Cẩm Niên nguyện ý, có thể dễ dàng xông qua cửa này.

Nhưng vấn đề là, người ta bình thường chấp pháp, mình không tuân quy củ, còn đả thương quan binh của phủ thành, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Chống lại chấp pháp, cũng là trọng tội, hơn nữa một người là Thái tôn, một người là thế tử, đó chính là tội thêm một bậc.

Đây là không giở trò, thật sự muốn giở trò mà nói, nếu mình cưỡng ép vượt quan, đả thương hai người, đám gia hoả này trực tiếp đem người bị thương âm thầm xử lý, sau đó vu hãm là mình giết.

Vậy thì không phải là nói giỡn.

Tôn nhi của quốc công ỷ thế hiếp người, ác ý giết người, Lễ bộ không nháo nửa tháng thì chính là do Lễ bộ chưa ăn no.

Đến lúc đó bệ hạ cũng không gánh nổi mình, chí ít việc phong hầu cũng đừng mong sẽ được phong, hơn nữa còn bị thêm tội hành hung giết người.

Về sau mặc kệ đi chỗ nào, chỉ cần có người đọc sách, gặp mặt liền chửi ngươi ác ý hành hung, dính đầy máu tươi.

Lập tiên thiên tất bại.

Nhưng nếu không xông vào, vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, hơn nữa trăm phần trăm nói không lại đám già đời này.

"Khách nhân nào tới?"

Cố Cẩm Niên mở miệng, ngăn lại hành vi tiếp theo của Lý Cơ, hỏi thăm đối phương xem khách nhân tới là vị nào.

Nghe nói như thế, Hứa phủ quân không khỏi cười một tiếng.

"Một số nho giả Khổng gia cũng tới Bạch Lộ phủ, lão phu biết được thế tử điện hạ tới cho nên tự cho là thông minh, mở tiệc chiêu đãi chư vị cùng nhau gặp mặt, việc này đối với Bạch Lộ phủ mà nói, có thể nói là một đoạn giai thoại a."

Hứa phủ quân cười rất vui vẻ, có vẻ hơi đắc chí.

Mà Cố Cẩm Niên cũng coi như minh bạch cái tên Hứa Bình này vì cái gì dám nhắm vào mình như vậy.

Thì ra là đã đầu nhập vào Khổng gia a.

"Lại là Khổng gia đáng chết này?"

Lý Cơ mở miệng, có chút bất mãn.

Lời vừa nói ra, sắc mặt một chút quan viên không khỏi hơi đổi, nhất là Hứa phủ quân, hắn vội vàng mở miệng nói.

"Thái tôn, lời này không thể nói lung tung."

"Đại Hạ chính là lấy Nho đạo trị quốc, Khổng gia chính là Thánh Nhân thế gia, Thái tôn ngài lời này không thể nói lung tung a."

Hứa phủ quân mở miệng, vội vàng ngăn lại, khuyên đối phương không nên nói lung tung.

"Ta nói thì có làm sao?"

"Thánh Nhân thế gia, cũng không phải nói Khổng gia xuất hiện một vị Thánh Nhân?"

"Còn nữa, đường đường Thái tôn cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ?"

Cố Cẩm Niên thời khắc mấu chốt mở miệng, hắn vô điều kiện ủng hộ Lý Cơ, nhất là lời Lý Cơ nói không có vấn đề gì.

Khổng gia rất lợi hại phải không?

Thánh Nhân thế gia lại như thế nào?

Nghe được Cố Cẩm Niên mở miệng, Lý Cơ cũng thẳng tắp bộ ngực, nhìn qua đối phương, đại khái cũng chính là có ý này.

"Vâng vâng vâng."

"Thế tử điện hạ dạy phải, không tới phiên lão phu dạy dỗ."

"Vậy thế tử điện hạ, chúng ta hiện tại đi thôi? Trễ nữa, đồ ăn sẽ lạnh mất."

Hứa phủ quân cười ha hả nói, cư nhiên không hề có chút nóng này hay tức giận nào.

Loại người này là loại khó đối phó nhất, không giống đám người ở kinh đô kia, tùy tiện mắng vài câu liền lo lắng, từ đó tìm tới sơ hở, dễ như trở bàn tay liền có thể đánh bại.

"Dẫn đường."

Cố Cẩm Niên mở miệng, mặt không biểu tình.

Hứa phủ quân cũng không dài dòng, lập tức đi phía trước dẫn đường, quan viên còn lại thì đi theo ở một bên, cười ha hả, cũng không nói chuyện.

Đi về phía tửu lầu.

Trên đường đi bách tính cũng quăng tới các loại ánh mắt, bên trong ánh mắt tràn đầy hiếu kì.

Tựa hồ là hiếu kì thân phận của đám người Cố Cẩm Niên.

Toàn bộ quan viên của Bạch Lộ phủ đều tụ tập đến, chính là vì nghênh đón mấy người thiếu niên này, sao không khiến cho người ta ngạc nhiên cho được?

"Hành tung bị phát hiện."

"Bạch Lộ phủ thật sự có vấn đề."

"Tô huynh, ngươi có biện pháp thoát thân không?"

Cố Cẩm Niên dùng tiên đạo truyền âm, hỏi thăm Tô Hoài Ngọc.

"Có thể nếm thử."

"Nhưng chỉ sợ có cao thủ ẩn nấp."

Tô Hoài Ngọc trả lời, có thể nếm thử thoát thân, nhưng xác suất thành công rất thấp.

"Đến lúc đó xem tình huống rồi thử một chút."

"Nếu như thoát thân, lập tức tiến về Cẩm Bình Trù Đoạn Trang, đây là gia nghiệp của Vương huynh, hỏi bọn họ xem chuyện gì đang xảy ra."

Cố Cẩm Niên truyền âm.

"Được."

Tô Hoài Ngọc cũng không dài dòng, trực tiếp đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận