Đại Hạ Văn Thánh

818

Ninh Vương ở trong thư phòng không khỏi nhíu mày.

“Tên đó sao lại chạy đến quận Nam Vị rồi?”

“Tên Từ Kiến này có địa vị gì?”

Ánh mắt Ninh Vương lộ ra vẻ chán ghét thật sự, trước mắt chuyện đã gây ra như vậy lại không ngờ rằng Lý Lãnh Thu còn không biết hối cải.

Chạy đến quận Nam Vị giết người sao?

“Hồi Vương gia.”

“Từ Kiến chính là quan viên phủ Vị Dương. Chuyện ở thôn Trần Câu, hắn ta vẫn một mực âm thầm điều tra mà lần này từ Kinh đô trở về có mang theo một số binh sĩ không rõ lai lịch.”

“Rất có thể cùng Thế tử Cố Cẩm Niên Đại Hạ có quan hệ.”

Người kia trả lời như thế.

“Cố Cẩm Niên sao?”

Lúc này Ninh Vương đã hoàn toàn ngồi không yên.

“Tại sao lại có quan hệ cùng hắn?”

“Vương gia.”

“Vài ngày trước diễn ra Tử Kinh xem xét, Từ Kiến đi kinh đô Đại hạ đã gặp Thế tử điện hạ. Nghe tin đồn là hắn ta đã đắc tội Cố Cẩm Niên.”

“Nhưng từ sau khi ra khỏi Kinh, Từ Kiến không hiểu sao có nhiều thêm một chi tinh binh. Ở phủ Vị Dương đã điều tra chuyện dân chúng bị giết ở thôn Trần Câu.”

“Thậm chí còn xuất ra cả Tần Vương lệnh. Nhưng có người nói Tần Vương lệnh này chính là Tần Vương cho Cố Cẩm Niên, bây giờ bị Cố Cẩm Niên giao cho Từ Kiến.”

Người kia càng nói âm thanh về sau càng nhỏ, bởi vì sắc mặt Ninh Vương càng ngày càng khó coi.

Hắn ta không dám nói gì.

“Ngu xuẩn!”

Ninh Vương rít gào thành tiếng, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.

Mang theo một chi tướng sĩ tinh nhuệ sao có thể là đắc tội Cố Cẩm Niên?

Đây chính là ngu xuẩn.

Nhưng càng làm cho ông ta phẫn nộ chính là con của mình thế mà dám giết Từ Kiến. Đây không phải là nói rõ cho Cố Cẩm Niên biết chuyện này có quan hệ đến nó hay sao?

“Nhanh!”

“Lập tức phái người tiến về phủ Vị Dương phong tỏa tin tức. Lại để cho mấy người vừa rồi hỏa tốc tiến về quận Nam Vị để bọn họ đứng ra giải quyết việc này.”

“Lại nói cho Thế tử, nếu nó còn dám làm xằng làm bậy thì Bản vương tự tay đánh gãy hai chân nó.”

Lúc này Ninh Vương cũng không nhịn được nổi giận. Biết nhi tử này của mình ngang ngược càn rỡ lạ không ngờ rằng vào lúc này còn dám làm loạn đến như thế.

Thật sự là vô pháp vô thiên sao?

“Mạt tướng tuân lệnh.”

Người kia không dám có chút chậm trễ nào mà trực tiếp đứng dậy rời đi, tức tốc tiến lên thông báo.

Mà cùng lúc đó.

Thành Đồng Quan.

Trống trận đánh trọn vẹn từ giờ Mão gõ vang đến chính Ngọ.

Mà vào giờ phút này.

Mấy trăm tên tù binh chiến tranh cũng xuất hiện trên đài diễn võ.

Những tù binh chiến tranh này đều từ 30 tuổi trở lên, mặc áo tù nhân, từng tên đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Mười ba năm trước, những tên này đã phá tan thành Thập Nhị ở biên cảnh. Sau đó tùy ý giết hại dân chúng Đại Hạ.

Bọn chúng không bao giờ ngờ được một ngày kia chúng sẽ dùng tư thế này đi vào Đại Hạ.

345 người cùng nhau quỳ gối trên diễn võ đài, bọn chúng bị khóa xương tỳ bà. Cho dù là cường giả chuẩn Võ Vương cũng không thi triển gì được.

Tướng sĩ Đại Hạ nhìn chăm chú bọn chúng, trong mắt tràn đầy cừu hận.

Từng người hận không thể ăn thịt, uống máu.

Mà những tên tù Hung Nô chiến tranh này đều cúi đầu, không nói lời nào. Bọn chúng đến đây một nửa là do bị ám toán, một nửa là chủ động đến đây.

Dù sao mình một người đến đây thì cả nhà đều được sắp xếp tốt.

Mặc dù không cam lòng, không phục, cảm thấy biệt khuất như có thể như thế nào?

Bọn chúng đã quỳ ở đây quỳ ba canh giờ.

Mà vào giờ khắc này, một chiếc thuyền rồng chậm rãi xuất hiện trên không trung thành Đồng Quan.

Là Lễ bộ Thượng thư Đại Hạ, Dương Khai, ông ấy phụng chỉ đến đây. Trong tay còn cầm một đạo thánh chỉ.

Khi thuyền rồng từ từ dừng lại, Dương Khai cũng mở thánh chỉ ra từ từ lên tiếng.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trận chiến thành Đồng Quan, trẫm cảm giác vui mừng sâu sắc. Thế tử Đại Hạ Cố Cẩm Niên lấy Thiên mệnh làm cơ sở, hao tổn trăm năm tuổi thọ đổi lấy đá lửa thiên ngoại, giết ba mươi vạn quân địch, sáng tạo ra trận chiến đầu tiên từ xưa đến nay, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Đây chính là uy của Thế tử, phúc của Đại Hạ.”

“Nay chuyện nghị hòa, nước Hung Nô trả lại thành Thập Nhị biên cảnh, bồi thường mười vạn vạn lượng bạch ngân. Lại chủ động giao đến 345 tù binh chiến tranh, Vương thượng của Hung Nô hạ chiếu kể tội giương cao quốc uy của Đại Hạ ta. Đây là công lao ngập trời.”

“Cho nên ban thưởng cho Thế tử Đại Hạ Cố Cẩm Niên đệ nhất Hầu gia Đại Hạ. Phong Thiên mệnh Hầu, chưởng khống Thiên Vũ quân ở Kinh đô, quan bái chính Nhất phẩm, ban thưởng vương tọa ngọc liễn, chín ngựa kéo xe, tố pho tượng Hầu tước, các nơi thiết lập Hầu đình nhận sự kính ngưỡng của vạn dân.”

“Đặc biệt để Thế tử Cố Cẩm Niên trong vòng ba ngày nhanh chóng về Kinh, cập quan nhận Hầu tước.”

“Khâm thử.”

Giọng nói của Dương Khai vang lên.

Ông ấy đứng ở trên thuyền rồng, tuyên đọc thánh chỉ.

Nói thật cho dù là Dương Khai cũng cảm thấy một loại rung động trước nay chưa từng có.

Bệ hạ ban thưởng nghe như không quá nhiều, không có vàng bạc châu báu nhưng đồ vật cho thật sự là trước nay chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận