Đại Hạ Văn Thánh

Chương 160 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (4)

Sau một lúc lâu.

Mới chậm rãi thả cửa.

"Trẫm biết mà."

“Đây là Cẩm Niên viết, cái này chắc chắn là Cẩm Niên viết."

“Nó học tập theo quyền mưu mà trẫm lợi hại nhất rất tốt đấy.”

"Gia hỏa này, quả nhiên là thâm tàng bất lộ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói một mình.

Tô Văn Cảnh đứng bên cạnh triệt để nín thinh.

Ngươi kiêu ngạo đi.

Ngươi là Hoàng đế ngươi nói gì cũng đúng.

Ta nói không lại ngài.

Tô Văn Cảnh không còn lời gì để nói.

Cái gì tốt ngài cũng nhận vơ hết rồi, ta còn có thể nói cái gì?

"Đi."

"Văn Cảnh tiên sinh, chúng ta cùng đến thư viện, trẫm phải tận mắt kiểm tra nó mới được, đến cùng đã học được từ trẫm bao nhiêu thứ rồi.”

"Đi đi đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cực kì vui sướng, ông đứng dậy, hướng về phía thư viện Đại Hạ mà đi.

Trong mắt không che giấu được ý cười.

Bản sách lược này đủ để bình ổn tai họa Giang Ninh, bất kể là ai viết ra, khó khăn này có thể yên ổn được rồi, bất quá hiện tại ông muốn đi tìm Cố Cẩm Niên một chuyến.

Đến nhìn xem cái sách lược này rốt cuộc có phải của Cố Cẩm Niên không, hai là cũng bàn bạc kỹ hơn về bản sách lược này, miễn cho xuất hiện sai lầm gì thì phiền toái.

Tô Văn Cảnh cũng không lôi thôi dài dòng, trực tiếp đi theo Vĩnh Thịnh Đại Đế, bất quá Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rất thẳng thắn cải trang vi hành, ngoại trừ hai vị thái giám thân tín bên người thì không mang theo bất cứ người nào nữa.

Trong lúc đó thư viện Đại Hạ cũng đã khôi phục lại yên tĩnh, tất cả người đọc sách đều trở về nghỉ ngơi, mệt mỏi cả một ngày, gân cốt đau nhức, đâu còn nhàn tình nhã hứng tán gẫu nói chuyện phiếm gì. Mà trên con đường chính để đi đến thư viện Đại Hạ.

Xuất hiện bốn thân ảnh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Tô Văn Cảnh, Lưu Ngôn và Ngụy Nhàn, bốn người.

Lưu Ngôn và Ngụy Nhàn đi ở phía sau, từ đầu tới cuối đều duy trì một khoảng cách nhất định.

Bước chân của đám người cực nhanh, nhưng lại dừng lại trên đường một lúc.

Bởi vì Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn thấy Lý Cơ đang bị trói ở trên cây, có người đang cởi trói cho hắn.

"Đây là có chuyện gì?

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhíu mày, vừa đến thư viện, thì phát hiện tôn tử của mình bị trói trên cây, làm ông tràn đầy nghi hoặc.

“Bẩm bệ hạ, điện hạ ham chơi, chống đối Cố Cẩm Niên, bị phạt ở đây."

"Về phần vết thương trên người, là bị đại tử* đánh, không có quan hệ gì với Cố Cẩm Niên."

*đại tử: con trai cả

Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Thái tử biết Vĩnh Thịnh Đại Đế khá yêu thương tôn tử này, cách một đời tôn là như vậy, nên ông vội vàng giải thích.

"Chống đối Cẩm Niên?

Vĩnh Thịnh Đại Đế cau mày, Ngụy Nhàn lập tức tiến lên nói nhỏ bên tai đại đế vài câu, giản lược làm rõ ngọn nguồn.

Khi âm thanh vừa dứt sắc mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi trầm mặt.

"Làm gì có cái lý đó, quả nhiên là không biết phép tắc, tiếp tục treo cho trẫm, đều do Thái Tử Phi ngày thường cưng chiều, tiếp tục treo, treo đủ mười hai canh giờ mới được phép thả nó xuống."

Vĩnh Thịnh Đại Đế chau mày.

Ông biết tôn tử này của mình là kẻ nạp khố, nhưng không ngờ lại sa đọa đến thế, chống đối phu tử, không tôn trọng bề trên, chủ yếu nhất là, Cố Cẩm Niên là trưởng bối của nó, là người một nhà, người một nhà không giúp người trong nhà, ngược lại trong cái kế này của nó cũng có bao nhiêu ngu xuẩn chứ.

Treo là chuyện tốt.

Không nhớ được lâu thì sau này chịu thiệt thòi lớn. Vĩnh Thịnh Đại Đế nói thì Ngụy Nhàn chỉ có thể làm theo, cũng không dám úp úp mở mở.

Duy chỉ có Lý Cơ là đáng thương nhất, có điều may mà hắn vẫn còn đang chóng mặt, không có trở ngại gì, nếu không nghe thấy gia gia mình nói như vậy, đoán chừng tâm càng đau.

Không để ý đến vị Thái tôn tôn quý này nữa.

Bốn người đi tiếp.

Một khắc sau.

Chỗ túc xá trong Thư viện.

Bên ngoài phòng của Cố Cẩm Niên.

Bốn người lặng yên vô tức xuất hiện, mà lúc này, trong phòng cũng vang lên một giọng nói.

"Cẩm Niên, không phải Lục thúc nói con."

"Sách lược đó con không nên viết."

"Vạn nhất lão gia hỏa Tô Văn Cảnh kia đưa sách lược cho bệ hạ, rồi chẳng biết xấu hổ mà nói là ông ta viết thì biết trách ai?"

"Bệ hạ là người thế nào không phải con không biết, làm tốt thì chỉ khen ngươi một câu, làm không tốt liền phạt nặng.

"Ngược lại nếu làm không tốt, lão gia hỏa Tô Văn Cảnh đó nói là con viết, vậy người xui xẻo chính là con."

"Còn nếu làm tốt, chính ông ta lĩnh công, con lại không thể đi tranh với Bán Thánh."

"Thế này đi, nói cho con biết một chủ ý, con viết lại một lần nữa, ta lập tức tiến cung, dâng cho bệ hạ, thúc cũng có thể gặp được Thánh thượng mà, và lại thúc tuyệt đối đem tất cả công lao đều cho con, nhiều nhất thêm một câu, mở đầu là của ta, con thấy thế nào?

"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có phải đạo lý này rất đúng không?"

Trong phòng.

Giọng Cố Ninh Nhai mặc dù không lớn, nhưng bốn người đứng ở bên ngoài là ai?

Hoàng đế của Đại Hạ.

Bán Thánh của Đại Hạ.

Hai vị đại nội thái giám, ai mà không phải nhất đẳng cao thủ, coi như thanh âm có nhỏ hơn gấp mười lần, họ cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được.

Có điều muốn nói sắc mặt ai biến hóa lớn nhất, vẫn là Lưu Ngôn và Ngụy Nhàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận