Đại Hạ Văn Thánh

1741

Mọi người đang bàn tán về kiếm khí kinh khủng này, chỉ là không biết nó bắt nguồn ở nơi nào, chỉ có thể cảm giác là ở Đông Hoang cảnh.

“Núi Thông Thiên Kiếm sắp xuất thế."

“Hãy chuẩn bị thật tốt vào.”

Lúc này, một giọng nói bằng ý niệm vang lên trong đầu Trường Vân Thiên, giọng nói cổ xưa đó cảm nhận được dị biến sắp xảy ra nên căn dặn Trường Vân Thiên trước.

"Kiếm Cửu Thiên, núi Thông Thiên Kiếm sắp xuất thế, hãy vì Tiệt Thiên giáo mà giành lấy chín đại Thần kiếm về đây, Tiệt Thiên giáo sẽ ghi công đầu cho ngươi.”

Trường Vân Thiên nghe được mệnh lệnh từ Thượng Cổ Nhân tộc, hắn ta lập tức lên tiếng thông báo cho Kiếm Cửu Thiên, để Kiếm Cửu Thiên đi tranh đoạt Khí vận Đại thế."

“Cẩn tuân tôn chỉ của giáo chủ.”

Kiếm Cửu Thiên chầm chậm lên tiếng, hắn ta không nói thêm gì nữa, tiến thẳng về phía Đông Hoang cảnh, lập công đầu cho Tiệt Thiên giáo.

Cùng lúc đó, bên trong Kỳ Lân Các.

Thiếu niên đeo kiếm gỗ - Mục Vân - cũng chậm rãi đứng dậy nhìn chăm chú về phía kiếm khí phát ra, dù hai mắt bị vải trắng che lại nhưng thiếu niên này vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thần bí.

"Văn Cảnh tiên sinh, cuộc chiến ở Kiếm Sơn, học sinh nguyện ý tham dự, muốn giúp Kỳ Lân Các tranh đoạt Khí vận của Đại thế." Mục Vân mở miệng.

Bình thường, Mục Vân cực kỳ yên tĩnh, không nói lời nào, làm người ta nhìn không thấu, cũng không hiểu rõ thiếu niên này, nhưng mà không ngờ, ngay lúc này Mục Vân lại chủ động mở miệng muốn xin đi Kiếm sơn.

Muốn tranh đoạt Khí vận Đại thế.

Hiện tại không cần thiết.

"Tĩnh tâm chờ đợi.”

Tô Văn Cảnh lập tức lắc đầu, không phải là không tin tưởng Mục Vân, mà là Kiếm Cửu Thiên đã bước vào cảnh giới Ngũ trọng thiên, Mục Vân thì chưa đạt tới cảnh giới đó, chênh lệch cảnh giới quá lớn.

Mặc dù ông ấy tin tưởng Mục Vân nhất định có tài năng hơn người, nhưng ông ấy càng lo lắng hơn là Mục Vân chiến đấu với Kiếm Cửu Thiên sẽ gặp phải thua thiệt, thậm chí sẽ trả giá bằng mạng sống.

"Tiên sinh, học sinh cảm giác cơ duyên Kiếm Sơn này, có liên quan tới kiếm ý, cảnh giới cao hay thấp không có ý nghĩa gì cả.”

Lời của Mục Vân giống như trấn an Tô Văn Cảnh, muốn ông ấy đồng ý với mình.

Nhưng Tô Văn Cảnh vẫn lắc đầu một cái, nhìn Mục Vân.

Hành động của ông ấy, Mục Vân hiểu, chính vì hiểu nên mới trầm mặc.

Thế yếu chính là thế yếu.

Đây là chuyện không thay đổi được

Bên trong Đông Hoang cảnh.

Giọng nói của Kiếm Cửu Thiên cũng vang lên, bây giờ hắn ta đã đạt tới cảnh giới Ngũ trọng thiên, đương nhiên có thể nghe được âm thanh bên trong Kỳ Lân Các.

"Một thanh kiếm gỗ mà cũng dám so sánh với hỗn độn kiếm ư?”

"Nực cười!”

Hắn ta lên tiếng mỉa mai Mục Vân.

Kỳ Lân Các vô cùng yên tĩnh, có người phẫn nộ, nhưng lại không dám nói gì, dù sao thì trong những người trẻ tuổi ở đây, chưa ai có thể đánh bại Kiếm Cửu Thiên. Đây là sự thật không thể chối cãi.

"Kiếm, không phân cao thấp, chỉ đấu ý!" Nghe Kiếm Cửu Thiên nói vậy, Mục Vân chậm rãi mở miệng, trả lời lại hắn ta.

"Ta ở Đông Hoang cảnh!”

"Chờ ngươi đến phân cao thấp.”

"Cũng có thể áp chế cảnh giới, nhường ngươi một chút.”

Kiếm Cửu Thiên chầm chậm lên tiếng, hắn ta cực kì kiêu ngạo, đặc biệt là cực kỳ chán ghét thiên kiêu của Kỳ Lân Các, tất cả cảm xúc tiêu cực này đều bắt nguồn từ sự ganh ghét đố kị đối với Cố Cẩm Niên.

Hắn ta rất phách lối.

Nhưng đúng là hắn ta bây giờ có tư cách để phách lối

"Được.”

"Khi Kiếm Sơn mở ra.”

"Ta sẽ tới.”

Mục Vân lên tiếng, không chút nhượng bộ yếu thế.

"Vậy cây kiếm gỗ của ngươi sẽ gãy ở đó, haha.”

Kiếm Cửu Thiên càng thêm hống hách, tư thái khiêu khích trắng trợn.

Mục Vân không tiếp tục trả lời hắn ra nữa.

Kiểu cãi lộn ấu trĩ này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng toàn bộ Kỳ Lân Các vẫn vô cùng kiềm chế và trầm thấp.

Tất cả mọi người đều khó chịu, tâm trạng trầm trọng

Nhưng mà.

Ngay vào lúc này.

Keng.

Keng.

Keng.

Tiếng chuông vang lên.

Khiến cho đại thế yên tĩnh lại.

Tiếng chuông này cực kỳ huyền diệu, không hiểu sao khiến lòng người tĩnh lặng một cách lạ kỳ.

Nhưng lại vì thế, mà khiến thế nhân kinh ngạc, ngàn vạn người giật mình.

Mọi người tò mò nhìn quanh, không biết thanh âm đó đến từ nơi nào.

Nhưng rất nhanh sau đó, một âm thanh sợ hãi kêu lên, toàn bộ Đại thế sôi trào.

"Là Cố Thánh.”

"Thanh âm này là từ Cố Thánh.

"Tiếng chuông này đến từ Cố Thánh, các ngươi mau nhìn đi.”

Tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Ngay thời khắc này, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Kỳ Lân Các và Cố Cẩm Niên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, Đông Hải Long cung, Tứ Hải Long Vương, Thái tử và Long Hoàng, Thượng Cổ Nhân tộc, Thần tộc, Yêu tộc, toàn bộ Đại thế đều hướng mắt về phía Kỳ Lân Các.

Có người nhíu mày, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bất an kỳ lạ.

Bên trong Tiệt Thiên giáo, tâm trạng của Trường Vân Thiên cũng khẩn trương một cách kỳ lạ.

Hắn ta không nghĩ đến, ngay lúc này mà Cố Cẩm Niên còn có thể thành công ngộ đạo hay sao?

Những thiên kiêu của Tiệt Thiên giáo cũng trầm mặc một cách dị thường, bây giờ bọn họ thật sự không hy vọng Cố Cẩm Niên có thể lấy ra được kinh văn tuyệt thế gì.

Bởi vì như vậy, bọn họ mất không bù nổi được.

Đông Hoang cảnh.

Kiếm Cửu Thiên trầm mặc, nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Cả Đại thế đều tập trung về một nơi, một người duy nhất.

Lúc này, thiên địa bỗng nhiên u ám.

Nhật nguyệt không chút ánh sáng.

Giống như cả thiên địa này rơi vào hắc ám vĩnh cửu vậy.

Mà tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại áp bách trước nay chưa từng có.

Mọi người cảm giác như có ngàn vạn thiên chùy trên đầu, trên vai, trên lưng đè xuống bọn họ, áp lực vô hình như muốn đè bẹp bọn họ, bọn họ không thể ngưng tụ bất kỳ pháp lực nào cả, thậm chí ngay cả một chút ánh nến le lói cũng không tồn tại .

Toàn bộ đại thế.

Yên tĩnh!

Và hắc ám!

Yên tính đến cực hạn, hắc ám đến cực hạn.

Thế nhân trầm mặc.

Cho dù là đám người Cổ tộc, cũng chưa từng gặp qua dị tượng nào khủng khiếp như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận