Đại Hạ Văn Thánh

Chương 778 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?(7)

Mà Cố Cẩm Niên cũng cẩn thận quan sát chiến mã, chiến tranh ở cổ đại, binh khí hộ giáp kỳ thật đã không thể nâng cao quá lớn, kỵ binh mới là sức chiến đấu mạnh nhất.

Bỏ qua vài thứ không cách nào nâng cao, chiến mã này là mấu chốt nhất.

Cố Cẩm Niên cố ý lại đây học tập là hi vọng một ngày nào đó, có thể bồi dưỡng ra một loạt chiến mã cường đại, như thế cũng coi như làm tăng thực lực của Đại Hạ.

Mà khi Cố Cẩm Niên đang cẩn thận học tập, một người vội vàng đi tới, thấy Chu Quỳ thì vô cùng nghiêm túc nói.

“Chu tướng quân, Trấn Quốc Công có lệnh, bảo ngài nhanh chóng đến đại doanh trong quân.”

Hắn mở miệng, hướng tới Chu Quỳ làm vái một bái.

Nghe thấy tin này, Chu Quỳ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không dông dài, hắn nhìn Cố Cẩm Niên nói.

“Thế tử điện hạ, mạt tướng có việc gấp phải đi trước.”

Chu Quỳ nói.

“Không sao, tướng quân cứ vội đi.”

Cố Cẩm Niên gật đầu, đại khái cũng đoán được là chuyện gì.

Tính theo lộ trình, sứ thần Đại Kim chắc đã trở lại, chỉ sợ sắp khai chiến rồi.

Chu Quỳ rời đi rồi, Cố Cẩm Niên lại tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu chiến mã.

Rất nhanh, Chu Quỳ đi vào đại doanh quân cơ.

Mà lúc này, tất cả các vị tướng quân đều đồng thời có mặt, Trấn Quốc Công ở giữa đại doanh tập luyện chiến sự cùng chư tướng.

Khoảng một canh giờ sau.

Giong Trấn Quốc Công vang lên.

“Truyền lệnh xuống.”

“Ngày mai ra khỏi thành nghênh chiến, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời xung phong liều chết, trận chiến đầu không thể thua.”

Trấn Quốc Công ra lệnh.

Ngày mai phải khai chiến thật sự.

Theo mệnh lệnh ban ra, trong nháy mắt toàn bộ công việc trong quân doanh hoàn toàn khẩn trương, mọi người bắt đầu chuẩn bị, khuân vác quân nhu phẩm, dắt chiến mã tới, một số tướng sĩ còn trực tiếp bắt đầu diễn tập binh trận.

Khí thế thật sự sục sôi ngất trời.

Đối với chiến tranh, có người sợ hãi, cũng có người mong đợi,

Mà cùng lúc đó.

Vương đình Hung Nô .

Không khí đè nén tới cực hạn.

“Vương triều Đại Hạ thật là khí phách.”

“Trả lại thành Thập Nhị vô điều kiện còn chưa tính, cư nhiên còn muốn bản vương bồi thường mười vạn vạn lượng bạc trắng?”

“Buồn cười, thật sự buồn cười.”

“Có phải tu dưỡng mười ba năm đã khiến Đại Hạ cho rằng, thiết kỵ Hung Nô của bản vương, đánh không lại vương triều Đại Hạ bọn họ?”

Hung Nô vương rống giận.

Trong Vương đình, ông ta nắm chặt nắm tay, thật sự phẫn nộ.

Lại nghe sứ thần Đại Kim thuật lại xong, ông ta tức đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Giờ khắc này, không có ai nói gì nữa.

Ngay cả sứ thần Đại Kim và sứ thần vương triều Phù La, cũng không biết nên nói cái gì.

“Truyền lệnh của bản vương.”

“Ngày mai phái ra hai mươi vạn binh, bản vương muốn nhìn xem, vương triều Đại Hạ có tự tin như thế nào.”

“Dựa vào cái gì dám bắt bản vương đền mười vạn vạn lượng bạc trắng.”

Hung Nô vương nói, nếu vương triều Đại Hạ muốn chiến, nước Hung Nô cũng không sợ.

“Vương thượng.”

“Lần này khai chiến vẫn có chút không ổn.”

Giờ này khắc này, Cáp Luật Mộc lên tiếng khuyên can Hung Nô vương.

“Không ổn?”

“Đều đã tới tình trạng này rồi, còn có cái gì không ổn?”

“Chẳng lẽ thật sự muốn nước Hung Nô bồi thường mười vạn vạn lượng bạc trắng cho bọn họ sao?”

Hung Nô vương nhìn chằm chằm vào Cáp Luật Mộc với ánh mắt tức giận.

“Cũng không phải.”

“Vương thượng, Hung Nô ta bị tước quốc vận, hơn nữa Cố Cẩm Niên còn ở biên cảnh Đại Hạ chưa rời đi, vạn nhất Cố Cẩm Niên lại viết thơ, tước mất quốc vận của Hung Nô ta, chỉ sợ sẽ bất lợi với trận chiến lần này.”

Cáp Luật Mộc nói ra lo lắng trong lòng mình.

Thật ra vẫn là có quan hệ đến quốc vận.

Nghị hòa là một chuyện tốt.

Bất kể là đối với vương triều Đại Hạ hay nước Hung Nô.

Nước Hung Nô chiến lực vô địch, nhưng vấn đề là quốc vận bị tước ba lần, thật sự không nói chính xác được sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đó.

“Buồn cười.”

“Chỉ một tên Cố Cẩm Niên có thể như thế nào? Đúng vậy, hắn ta làm quốc vận Hung Nô yếu đi, nhưng quốc vận vẫn còn, không bị thương tổn căn cơ, trận chiến này nếu có thể thắng thì sẽ lấy lại được quốc vận đã mất.”

“Với mười vạn thiết kỵ của ta, trận đánh đầu có thể đại thắng, chẳng lẽ ngươi nói chỉ vì một Cố Cẩm Niên, mà Hung Nô ta liền phải nén giận sao?”

“Còn nữa, cho dù có tước quốc vận tiếp, thì có thể như thế nào? Bây giờ chiến đấu một mất một còn, quốc vận đã bị ảnh hưởng một phần, cũng không thay đổi được chiến cuộc.”

“Chẳng lẽ nói, Cố Cẩm Niên còn có thể triệu hoán ra đá lửa đập chết mười vạn thiết kỵ của Hung Nô chắc?”

Hung Nô vương nổi giận.

Khuyên can ông ta có thể hiểu.

Nhưng lấy một tên Cố Cẩm Niên tới khuyên mình, đây quả thật là vũ nhục ông ta.

Nước Hung Nô ngay cả vương triều Đại Hạ cũng không sợ, cư nhiên lại lo sợ một tên Cố Cẩm Niên?

Ông ta thật sự không phục.

Mà lời vừa nói ra, Cáp Luật Mộc im lặng, bởi vì Hung Nô Vương nói một câu cũng không sai.

“Vương thượng.”

“Bọn ta cho rằng, Hung Nô có thể chiến.”

“Vương triều Đại Hạ đơn giản là cảm thấy quốc vận quý quốc suy yếu, muốn đánh thử một trận để dò xét.”

“Cho nên nhất định phải cho Đại Hạ một cái giáo huấn, để bọn họ biết, quý quốc cường đại.”

“Cứ như vậy, vương triều Đại Hạ mới chịu thành thật hơn.”

Sứ thần của vương triều Phù La lên tiếng, hiện tại hắn ta ủng hộ khai chiến.

“Đúng vậy.”

“Chích xác là có thể cho Đại Hạ một giáo huấn, thiết kỵ Hung Nô vô địch thiên hạ , ngày mai mười vạn thiết kỵ tung hoành, trận chiến đầu đồ sát mười vạn tướng sĩ Đại Hạ, lúc ấy vương triều Đại Hạ liền sẽ thành thật.”

“Rồi sau đó, Hoàng đế Đại Hạ tất nhiên phải nghị hòa, dù hắn không nghị hòa, văn võ cả triều cũng sẽ không đáp ứng.”

“Lúc ấy, bắt vương triều Đại Hạ đền tiền, đến lúc đó điều kiện là tùy chúng ta đưa ra.”

Sứ thần của vương triều Đại Kim cũng nói.

Bọn họ hiện tại đã thay đổi ý nghĩ.

Vốn là hi vọng lấy nghị hòa để hoàn thành trao đổi lợi ích của bọn họ, nhưng không nghĩ rằng vương triều Đại Hạ dầu muối không ăn.

Vậy chỉ có thể thông qua chiến tranh rồi đàm phán lại một lần nữa.

Giữa các vương triều không có khả năng phải nhân nhượng.

Nên đánh phải đánh.

“Tốt, đến lúc đó ta cũng hi vọng hai vị có thể viện trợ nhiều hơn.”

Được hai đại vương triều tán thành, Hung Nô Vương hài lòng gật đầu.

Lập tức.

Hung Nô Vương chậm rãi ra lệnh.

“Truyền quân lệnh của bản vương.”

“Nổi trống!”

“Buổi trưa ngày mai, tuyên chiến với Đại Hạ.”

Hắn ta ra lệnh vô cùng khí phách.

Rất nhanh, biên cảnh nước Hung Nô nổi lên tiếng trống trận như sấm, rầm rầm rung động.

Mà bên trong thành Đồng Quan, cũng đã sớm gõ vang trống trận.

Vào một canh giờ sau, hai nước chính thức tuyên chiến, mỗi bên đưa chiến thiếp đến, hoàn thành một bước cuối cùng.

Buổi trưa ngày hôm sau.

Quyết một trận cao thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận