Đại Hạ Văn Thánh

1785 Trời không sinh Cố Cẩm Niên ta, Kiếm đạo muôn đời như đêm dài, kiếm đến!(7)

"Ly biệt như vậy có ý nghĩa gì không?"

"Đã là người rất quan trọng, vì sao còn muốn nói với nàng?"

"Nàng cho rằng ngươi rất quan trọng sao?"

Thiên kiêu lên tiếng, hỏi đối phương, có chút tò mò.

Nghe nói như thế, thiếu niên trở nên càng trầm mặc.

"Có lẽ vậy, ta không xác định."

Thiếu niên không biết nên trả lời như thế nào, đối phương sẽ quan tâm mình sao? Hắn ta không rõ ràng, có lẽ sẽ nhỉ, nhưng không chắc chắn lắm.

"Đã quan tâm, lần đầu tiên ly biệt đã để nàng khổ sở, vì sao còn muốn ly biệt lần thứ hai?"

"Không cáo biệt, thời gian sẽ để cho nàng quên hết mọi thứ."

"Lại cáo biệt lần nữa sẽ chỉ làm nàng nhớ kỹ bi thương."

"Nếu nàng quan tâm ngươi, không cần cáo biệt."

"Nếu nàng không quan tâm ngươi, cũng không cần cáo biệt."

"Đúng không?"

Giọng nói của Thiên kiêu vang lên, rất bình tĩnh, có một cảm giác như nhìn thấu nhân gian.

Nhưng hắn ta nói không sai.

Đã quan tâm, không cáo biệt là lời cáo biệt tốt nhất đối với nàng, nếu không quan tâm, vậy không tồn tại ly biệt.

Thiếu niên rốt cuộc nói không nên lời.

Hắn ta cúi nhìn phong thư trong tay.

Không nói lời nào.

"Không thích mới có thể phá tình cục."

Thiên kiêu lên tiếng, đây là câu nói cuối cùng của hắn ta, sau khi nói xong, hắn ta bước đi thong thả, rời khỏi nơi này.

Thiếu niên không nói gì.

Tựa dưới gốc một thân cây, cúi nhìn phong thư này.

Ánh mắt của hắn ta mê ly, khí tức sinh mệnh càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng mỏng.

Đây là mùa xuân.

Trăm hoa đua nở.

Nhưng ở giữa mơ hồ, hắn ta thấy được tuyết trắng mênh mông.

Hắn ta không thích mùa đông.

Hắn ta thích là thiếu nữ kia, thiếu nữ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn ta, thiếu nữ nhìn mình luyện kiếm.

Không hề nói gì.

Không hỏi thăm gì.

Cũng không cần ánh mắt gì.

Hắn ta rất hoài niệm.

Phong thư trong tay, theo một cơn gió nhẹ thổi lên, không biết bay đến nơi nào.

Khí tức của hắn ta cũng biến mất hoàn toàn.

Bên ngoài mấy trăm dặm.

Thiên kiêu dừng bước, hắn ta cảm giác được sức sống của đối phương đã hoàn toàn biến mất, hắn ta không có thổn thức, cũng không có cảm khái gì.

Hắn ta có biện pháp có thể cứu thiếu niên, thế nhưng hắn ta sẽ không cứu.

Số mệnh của mỗi người, đã sớm chú định.

Đường của mỗi người đều ở dưới chân mình.

Con đường này, bản thân gian khổ, kiếm tu một mạch, bản thân chỉ là tranh cùng trời, thắng chính là thắng, thua chính là thua.

Hắn ta tin tưởng mình sẽ vô địch, trở thành tồn tại đại thế chú ý nhất.

Cho nên hắn ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không lựa chọn trợ giúp người khác.

Chính mình là chính mình.

Kiếm đạo của bản thân.

Không thể bị bất kỳ sự vật gì quấy nhiễu.

Từng đoạn chuyện cũ mang mỗi loại kiếm ý khác biệt, nhập vào trong đầu Cố Cẩm Niên.

Mỗi một chuôi kiếm.

Đều có câu chuyện xưa thuộc về nó.

Không nhất định đặc sắc.

Nhưng mỗi một câu chuyện cũng khác nhau.

Cố Cẩm Niên cảm ngộ những kiếm ý này, minh ngộ lấy Kiếm đạo kinh khủng này.

Người ở bên ngoài thấy thời gian trôi qua rất nhanh, không đến nửa canh giờ hắn đã mở mắt ra.

Mà Cố Cẩm Niên bên trong lại cảm giác mấy trăm năm, cũng có thể là mấy ngàn năm.

Tất cả thời gian đều không phải là thời gian.

Giây phút này.

Ánh mắt của hắn cải biến rất nhiều rất nhiều.

Hắn thể ngộ qua, Kiếm Tiên tuyệt thế quật khởi, một người một kiếm, chấn kinh thiên hạ đại thế.

Hắn cũng thể ngộ qua, người dựa vào thân thể phàm nhân, từng bước một đi đến cực hạn Kiếm đạo.

Có thiếu niên thành danh, cũng có người có tài nhưng thành đạt muộn.

Nhưng càng nhiều càng nhiều hơn vẫn là phai mờ rồi biến mất.

Là ảm đạm.

Mỗi một thời đại chắc chắn sẽ có một mặt trời tỏa sáng đại thế. Thế nhân tán thưởng sự cường đại của người này, nhưng thứ càng nhiều hơn là những ngôi sao trời kia, hoặc những tồn tại ngay cả sao trời cũng không được tính đó.

Bọn họ cũng không hèn mọn, bởi vì bọn họ mới phụ trợ cho sự sáng chói của mặt trời này.

Con đường này.

Người thất bại quá nhiều.

Nhưng Kiếm đạo của bọn họ, càng vượt qua những người đạp đến đỉnh phong kia.

Nhân sinh chính là như vậy.

Thất bại luôn luôn xuyên suốt tất cả.

Thành công mới là ngẫu nhiên.

Mở đôi mắt ra.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên đã thay đổi quá nhiều, khí chất cả người hắn cũng xảy ra biến hóa cực lớn.

"Cố Cẩm Niên!"

"Kiếm đạo là thế nào."

Cũng vào lúc này.

Một tiếng nói vang lên.

Vẫn là giọng nói của Tịch Diệt Kiếm Thần.

Ông ta phát ra khảo vấn linh hồn.

Như thế nào là Kiếm đạo.

Theo giọng nói này vang lên, vô số người đại thế đều chú ý vào Cố Cẩm Niên, bọn họ rất tò mò trong vòng nửa canh giờ này Cố Cẩm Niên có minh ngộ ra chân chính Kiếm đạo hay không.

Mọi người cực khẩn trương.

Có người sợ hãi, sợ Cố Cẩm Niên thất bại.

Cũng có người sợ hãi, sợ Cố Cẩm Niên thành công, đi đến được một bước cuối cùng. Bảy đại hệ thống đều đến đệ thất cảnh, đây là thành tựu xưa nay chưa từng có.

Sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

Nhưng nhất định sẽ hiển hách vang dội.

Ở trong Kiếm sơn.

Cố Cẩm Niên không còn khẩn trương và áp lực như trước đó, cũng không có loại sợ hãi và e ngại kia.

Ánh mắt của hắn trong như thấy đáy, bình tĩnh tự nhiên.

Nhìn qua từng chuôi phi kiếm xung quanh Kiếm sơn, cũng nhìn qua từng đạo Kiếm Hồn này.

Cuối cùng, Cố Cẩm Niên bình tĩnh lên tiếng.

"Cỏ cây là kiếm."

"Sông núi là kiếm."

"Sao trời là kiếm."

"Thiên địa là kiếm."

"Tuế nguyệt là kiếm."

"Nhân sinh là kiếm."

"Vạn vật đều là kiếm."

Cố Cẩm Niên mở miệng, hắn nói ra cảm ngộ của mình.

Chỉ là câu trả lời này đã khiến không ít người thất vọng, bởi vì nghe qua cũng không phải là câu trả lời tốt nhất. Bên trong Tiệt Thiên giáo, mọi người cực vui mừng, bọn họ cho rằng Cố Cẩm Niên trả lời thế này, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Thế nhưng.

Ngay một khắc sau.

Hai mắt Cố Cẩm Niên nhắm lại.

Cảm ngộ tất cả mọi thứ.

"Kiếm đạo của ta."

"Ngay tại dưới chân."

"Vạn vật làm kiếm."

"Một cọng cỏ chém hết nhật nguyệt tinh thần."

Nói đến đây.

Cố Cẩm Niên mạnh mẽ mở đôi mắt.

Khí thế của hắn trong nháy mắt này cực kỳ khủng bố.

Rầm rầm rầm!

Một trăm linh tám ngọn Kiếm sơn.

Tại thời khắc này, trong nháy mắt bùng nổ.

Giữa thiên địa đúng lúc này cũng hưởng ứng lớn nhất.

"Trời không sinh Cố Cẩm Niên ta."

"Kiếm đạo vạn cổ như đêm dài."

"Kiếm đến!"

Âm thanh càng thêm vang dội.

Tinh khí thần của Cố Cẩm Niên cũng trong nháy mắt ấy đạt tới cực hạn.

Tròng mắt của hắn.

Ngưng tụ ra kiếm khí đáng sợ.

Một trăm linh tám ngọn Kiếm sơn hoàn toàn sôi trào, từng chuôi phi kiếm đột ngột phóng lên từ mặt đất, hướng về phía thiên khung mà bay tới, dừng trên đỉnh đầu Cố Cẩm Niên.

Không chỉ như vậy.

Toàn bộ đại thế có vô số phi kiếm, cho dù là phàm khí thì chỉ cần là kiếm sẽ đều thông linh, bay về phía núi Thông Thiên Kiếm.

Thượng cổ Nhân tộc.

Kiếm Nguyên Tiên tông.

Vô số phi kiếm bay lên, những người này kinh ngạc, nhất là trưởng lão trong tông, lộ ra dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Chuyện này không có khả năng!"

Có người nghẹn ngào hét to.

Nhưng có càng nhiều người.

Rung động.

Trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận