Đại Hạ Văn Thánh

Chương 72 10 năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử, dị tượng hiện! (3)

Vương triều Đại Hạ có loại phi hành khí vạn chuyển lương thực. Nhưng mà loại vật này cũng không có nhiều, đều là dự bị cho chiến tranh. Mỗi một lần khởi động đều tiêu tốn lượng lớn Linh thạch.

Nhưng cho dù như thế, nhân khẩu quận Giang Trữ cũng có hơn một nghìn vạn, xung quanh còn có hai quận. Nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra thì rất dễ xuất hiện phản ứng dây chuyền, đến lúc đó liền thật sự là bát thiên đại hoạ.

“Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng.”

“Chuyện lớn như vậy, triều đình từ trên xuống dưới đều đang nhìn chăm chú, không ra được sai lầm gì.”

“Gia gia của ta cũng đã nói, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn thì bên trong quận Giang Trữ có Thiên phủ, tích trữ một lượng lớn lương thực.”

“Nghe nói những thương nhân kia đều nhập hàng ở đó.”

“Cùng lắm thì bán lương cáo hơn chút, chí ít cũng không có người chết đói.”

Dương Hàn Nhu nói tương đối nhẹ nhàng linh hoạt.

Nhưng Cố Cẩm Niên lại biết sâu xa, thời đại nông nghiệp mà có hồng tai sẽ có ý vị như thế nào.

Chỉ là lời nói của Dương Hàn Nhu cũng không sai.

Trời sập có người cao gánh.

Biết chuyện này không có tác dụng gì, trên dưới triều đình người tài lớp lớp sẽ không đến mức không giải quyết được.

“Ta đây chợp mắt một chút.”

Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Niên hô một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.

“Nha.”

Dương Hàn Nhu hơi gật đầu nhưng nội tâm không mấy vui vẻ.

Mình hoa dung nguyệt mạo, bình thường mà nói thì các nam nhân khác đều dỗ dành mình.

Cố Cẩm Niên lại cho nàng một cảm giác hờ hững lạnh lẽo.

Để nội tâm nàng cảm giác khó chịu.

Nhìn Cố Cẩm Niên một chút, tuy có chút tức nhưng không thể không nói tướng mạo Cố Cẩm Niên thực sự anh tuấn.

Đáng tiếc là.

Loại người này chỉ có thể làm một thiếu gia ăn chơi thôi.

Như thế.

Trong nháy mắt, gần ba canh giờ trôi qua.

Theo xe ngựa dừng lại.

Cố Cẩm Niên cũng chậm rãi tỉnh lại, chợp mắt một hồi xem như tinh thần rất tốt.

“Cẩm Niên.”

“Đến rồi.”

Giọng nói Lục thúc vang lên.

Hắn đi vào bên trong xe ngọc kéo, nhìn lướt qua Dương Hàn Nhu, sau đó đem ánh mắt rơi trên người Cố Cẩm Niên.

“Được.”

Đứng dậy.

Cố Cẩm Niên từ cửa sổ xe nhìn sang.

Phía Nam thôn Tiểu Khê có không ít người, chỉ là không quá mức kinh khủng như trong tưởng tưởng, ngược lại còn ít ngoài dự định.

“Không phải nói người đông nghìn nghịt sao? Tại sao chỉ có chút người này?”

Cố Cẩm Niên nói thầm một tiếng. điều này ngoài dự đoán của mình.

“Trước đó có nhiều người.”

“Nhưng mà phía Nam khảo hạch khó khăn nhất, trong trăm có một. Mặc dù có tài hoa nhưng nếu gặp được người tài hoa hơn mình thì chỉ có thể ôm hận.”

“Lần khảo hạch này mỗi người chỉ có một lần cơ hội, không qua chính là không qua.”

“Cẩm Niên ca ca chắc là ngươi có một tấm sách lệnh Đại Hạ đi?”

“Lúc đầu dựa theo ý của Văn Cảnh tiên sinh, khối sách lệnh này không được cấp nhưng là do gia gia của ta dựa vào lí lẽ biện luận mới khiến người đồng ý có thể miễn trừ một cửa khảo hạch.”

“Ngươi phải thận trọng.”

Dương Hàn Nhu có vẻ hơi quan hoài nói.

Nhưng câu nói này đơn giản ngầm ý là gia gia nàng vì chuyện này mà lưu tâm. Mặc dù không có danh sách ghi chép thẳng nhưng đây không phải vấn đề ở gia gia nàng mà là triều đình dửa lại quy tắc.

“Được.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu từ bên trong xe ngọc kéo đi ra ngoài.

Mà giừo phút này.

Ở cửa vào phía Nam thôn Tiểu Khê.

Trên mặt đất đang bày mấy trăm tấm bàn, cung cấp cho học sinh tham dự khảo hạch.

Quan chủ khảo ra đề mục.

Trong vòng một nén nhang, bất kể là có làm xong hay không, trực tiếp thu bài.

Thỏa mãn hai điều kiện có thể nhập vào trong. Đầu tiên là được sự tán thành của năm vị chủ khảo. Thứ hai là thi từ tối ưu.

Chỉ tuyển một người.

Cũng chính vì điều kiện hà khắc như vậy dẫn đến phía cửa Nam ít học sinh nhất.

Nhưng cho dù ít nhất, cũng vẫn có cảm giác âm thanh huyên náo như cũ.

Chỉ là dường như đại đa số đều đến xem náo nhiệt.

Người dự thi quả thật không nhiều.

Lúc này nhìn thấy xe ngọc kéo của Cố Cẩm Niên.

Có nguòi lập tức đi đến, là thủ hạ của Lục thúc, vẫn luôn ở đây nhìn chằm chằm. Bây giờ lập tức đi đến, hướng Cố Ninh Nhai báo cáo một số chuyện.

Qua một lát.

Giọng nói của Cố Ninh Nhai vang lên.

“Cẩm Niên, cửa phía Nam là cửa khảo hạch khó khăn nhất. Nhưng mà nếu như thông qua mà nói thì hình như có thể đạt được cái gì đó.”

“Các cửa vào khác cũng không chiếm được.”

“Đoán chừng cửa phía Nam có bí ẩn bên trong.”

“Thúc có chủ ý này, cưỡng ép tìm cho ngươi một trăm người đi vào. Nếu ngươi thật sự muốn vào cửa phía Nam, phát huy tốt một chút không chừng có thể tiến vào. Nếu không được thì dùng sách lệnh Đại Hạ, nhất định có chỗ tốt.”

Cố Ninh Nhai lên tiếng, đồng thời cũng vì Cố Cẩm Niên mà đưa ra chủ ý ngu ngốc.

“Đừng.”

“Loại biện pháp này vô dụng, quan chủ khảo cũng không ngốc. Phát hiện gom góp người ác ý toàn bộ nhập cư cho dù là có sách lệnh Đại Hạ cũng không cho phép.”

“Trước đó Văn Cảnh tiên sinh đã đề cập qua, tình huống có chút ác liệt thì sách lệnh sẽ hết hiệu lực.”

“Theo ý của ta cứ trực tiếp đi qua thử. Nếu không thành công thì xuất ra sách lệnh là đủ.”

“Nếu mà thành còn có thể ổn một tay.”

Một bên Dương Hàn Nhu lập tức lên tiếng, ngăn lại chủ ý này của Cố Ninh Nhai, đồng thời nói ra ý nghĩ của mình.

“Bé con này nói ngược lại không có vấn đề gì.”

“Chỉ là ngươi đột nhiên sao lại đối tốt với Cẩm Niên nhà ta như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận