Đại Hạ Văn Thánh

1240 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.

Quận Đông Lâm.

Trong đại doanh.

Phẫn nộ.

Phẫn nộ khó mà diễn tả được bằng lời.

Tần Vương siết chặt phong thư trong tay, ánh mắt ông ấy không thể nào dằn xuống phẫn nộ.

Ở trong triều đình có người của ông ấy.

Gần như ngay lập tức báo lại chuyện này với ông.

Mười hai Đại Nho của Ngự Sử đài đã liên hợp với nhau vạch tội ông ấy. Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ cũng tới vạch tội ông.

Chuyện này Tần Vương làm sao chịu được?

Lại bộ, Lễ bộ là người của Thái tử. Binh bộ, Hình bộ mặc dù không phải người của Thái tử, nhưng từ chuyện này có thể thấy, bọn họ tuy không chọn phe Thái tử, cũng không có nghĩa là chọn ông ấy.

Mà mười hai Đại Nho của Ngự Sử đài đích thân vạch tội, vương triều Đại Hạ từ khi khai quốc đến nay cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng những điều này, đều không phải là chuyện khiến ông ấy phẫn nộ.

Mà phải nén giận và bất bình.

Lần này quận Đông Lâm gặp nạn, ông ấy gần như xả thân vì nhân nghĩa, trả giá lớn biết bao nhiêu?

Mặc dù núi lửa quận Đông Lâm là bởi vì Cố Cẩm Niên nên mới được dập tắt, nhưng ông ấy cũng bỏ ra rất lớn, lùi một vạn bước mà nói, không có công lao cũng có khổ lao chứ?

Tần Vương đã chuẩn bị sẵn tinh thần hồi kinh được ban thưởng, thậm chí dù không được lĩnh thưởng, ông ấy cũng không khó chịu.

Vương triều Đại Hạ có thể yên ổn an bình, đương nhiên ông ấy cũng vui vẻ.

Hơn nữa đại ca của ông quả thật đã quản lý quận Lũng Tây vô cùng tốt, ưu tú hơn ông ấy nhiều, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận.

Chỉ không ngờ.

Đợi được thánh chỉ, không phải thánh chỉ ban thưởng cho ông ấy, mà lại là một tin như thế này.

Bắt ông hồi kinh.

Giam ông ấy về kinh.

Huyền Đăng Ti, Trấn Phủ Ti, Phủ Tông Nhân, Đại Lý Tự cùng thẩm tra.

Ông ấy cam tâm không?

Ông ấy không cam tâm.

Phẫn nộ không?

Cực kỳ phẫn nộ.

Ông ấy là Vương gia, Vương gia của Đại Hạ, nhi tử của Vĩnh Thịnh Đại Đế, lúc tuổi còn trẻ đã lên chiến trường, tắm máu giết địch, trấn áp nội loạn cho vương triều Đại Hạ.

Mặc dù ông ấy muốn làm Thái tử, nhưng cũng là thông qua thủ đoạn chính đáng mà tranh thủ từng bước một.

Dựa vào cái gì mà tuổi tác lớn hơn lại có thể quyết định tất cả?

"Mỗi ngày đều treo bên miệng nhân nghĩa đạo đức, huynh đệ dài, huynh đệ ngắn, không nghĩ rằng lại đối xử với ta như thế."

"Tai ương quận Đông Lâm, ta tuy không có công lao, nhưng cũng không đến nỗi như thế, ngươi đã đạt được chỗ tốt ở quận Lũng Tây rồi, vì sao còn muốn hãm hại ta."

"Thái tử, ngươi thật sự muốn bức ta đi đến con đường này sao?"

Tần Vương gầm thét trong lòng, xảy ra chuyện này, ông ấy không có lý do gì để không nghi ngờ Thái tử.

Mười hai Đại Nho của Ngự Sử đài.

Lại bộ, Lễ bộ, Hình bộ và cả Binh bộ, nhiều thế lực như vậy cùng tham gia vạch tội mình, ai có thể thao túng?

Chỉ có Thái tử.

Cũng chỉ có duy nhất Thái tử mới làm được.

"Khởi bẩm Vương gia."

"Hình bộ phái người đến, nói là có chuyện quan trọng tìm Vương gia."

Lúc này, một giọng nói vang lên ở bên ngoài lều.

Báo với Tần Vương, người của triều đình đã tới.

Động tác thật nhanh.

Tốc độ còn nhanh hơn cả cứu tế.

"Để bọn họ chờ ở bên ngoài."

Tần Vương lên tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

"Vương gia, Hình bộ nói có thánh chỉ."

Tướng sĩ nhắc nhở Tần Vương một tiếng.

"Bản Vương nói, để bọn họ đợi ở bên ngoài."

Tần Vương gằn mạnh từng chữ, người sau cũng không dám nói gì, vội vàng đi thông báo.

Mà trong đại doanh, nam tử trung niên đứng bên cạnh Tần Vương không khỏi nhíu mày lên tiếng.

"Vương gia."

"Trước mắt, chuyện này cực kì phiền phức, nếu như xử lý không thỏa đáng, Vương gia chỉ sợ..."

Đây là mưu sĩ của Tần Vương, ông ta nhìn Tần Vương rồi nói vậy, dáng vẻ có phần không biết nên nói gì.

"Chỉ sợ cái gì?"

Tần Vương nhìn vào đối phương, hỏi thẳng.

"Chỉ sợ, vướng vào tai ương lao ngục, bị biếm thành thứ dân."

Người sau thở dài, nhưng vẫn có sao nói vậy, cũng không giải thích quá nhiều.

"Tai ương lao ngục?"

"Dựa vào cái gì?"

Ánh mắt Tần Vương trở nên tàn nhẫn, nhìn đối phương hỏi như thế.

"Vương gia."

"Mười hai Đại Nho vạch tội ngài ba tội lớn, ba tội lớn này, ngài... Thật ra đều phạm vào."

Người sau nhắm mắt bất chấp, nói như thế.

Lời vừa nói ra, Tần Vương mở to hai mắt nhìn trừng trừng.

"Bản Vương từng làm loại chuyện táng tận lương tâm ấy khi nào?"

Ông ấy hơi bực bội, cũng có chút khó hiểu, mình đã từng làm chuyện này hay chưa, có ai mà không biết?

"Vương gia, ngài hãy nhớ lại đi, lúc vừa tới quận Đông Lâm, ngài điều động một trăm bốn mươi tướng sĩ, cứu một cặp mẫu tử, chuyện này ngài còn nhớ rõ không?"

Đối phương hỏi Tần Vương.

"Nhớ."

Tần Vương trả lời.

"Một trăm bốn mươi tướng sĩ này, toàn quân bị diệt, tính cả hai mẫu tử kia cũng bị chết ở trong núi lửa, đây là sự thật."

Mưu sĩ có chút bất đắc dĩ.

Nghe người đó nói vậy, Tần Vương lập tức nổi giận.

"Ngươi thả rắm ấy."

"Thứ nhất, lúc đó thế lửa cũng không mạnh, sau khi tướng sĩ đi vào, thế lửa mới đột nhiên mạnh lên dữ dội, nguyên nhân là vì có gió núi, ta cùng lắm cũng chỉ là phán đoán sai lầm, hơn nữa mẫu tử đó có hài tử còn trong tã lót, đương nhiên phải cứu."

"Chỉ tiếc ta không đuổi tới kịp đầu tiên, nếu không Bản Vương đã tiến lên trước rồi."

"Đây cũng là trọng tội sao?"

Tần Vương không phục.

"Vương gia, lời ngài nói, có ai tin đây?"

"Ngài có lý, nhưng người có thể làm chứng cho ngài, đều chết cả rồi."

"Còn nữa, Vương gia, không nói những thứ khác, dược vật đến đợt đầu tiên, thật sự là người của chúng ta đã cướp đoạt dược vật trước, chuyện này, khó mà làm rõ được."

Mưu sĩ cúi thấp đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận