Đại Hạ Văn Thánh

1511 Vô thượng Thanh Liên, Kỳ Lân hiển thế, Thánh nhân tọa kỵ, Cố Cẩm Niên đạp nửa bước Niết Bàn!(4)

Hấp thu đại lượng Linh Tinh, Âm Dương Tiên kính cũng hoàn toàn bộc phát, khí tức kinh khủng tràn ngập, một chùm hào quang sáng chói chiếu xuống, nổ lớn xuất hiện, hư không vỡ nát, những đóa thần liên này cũng thi nhau vỡ vụn.

Tiên khí, chung quy là Tiên khí.

Có được lực lượng bất phàm.

Nhưng nữ tử tuyệt thế phía trên ngọn núi cũng không hề e ngại. Nàng tiếp tục điều khiển cổ dù Âm Dương nở rộ ánh sáng, cùng ông ta chém giết.

"Cần ta hiệp trợ không?"

Cũng vào lúc này, giọng nói của Thượng Thanh chân nhân vang lên. Trên đỉnh đầu ông ta là Huyền Hoàng bảo tháp, xuất hiện ở chân núi Thiên Tề.

Đạt được chỗ tốt từ núi Phổ Nguyên, Thượng Thanh chân nhân càng thêm tham lam. Ông ta muốn thu hết tất cả bảo vật. Nhưng trước đó cùng các đại Tiên môn trao đổi được rồi, riêng phần mình có riêng phần khu vực của mình.

Núi Thiên Tề, chính là địa bàn của Âm Dương Tiên tông, cho nên Thượng Thanh chân nhân cũng không dám cưỡng ép đi đoạt.

Cho dù ông ta thân là tu sĩ đệ thất cảnh, cũng không thể làm loạn. Tất cả mọi người đều có Tiên khí, nếu như Thượng Thanh chân nhân thật sự không cần một chút thể diện nào thì bọn họ cũng sẽ không cho bất kỳ mặt mũi gì.

"Thượng Thanh chân nhân, tạm thời không cần. Nếu như không kiên trì nổi, còn xin hiệp trợ."

Chưởng môn của Âm Dương Tiên tông đáp lại, trong lòng của ông ta đang chửi mắng Thượng Thanh chân nhân lòng tham không đáy, nhưng ông ta cũng hiểu rõ, núi Thiên Tề không giống bình thường, so với núi Phổ Nguyên còn nguy hiểm hơn gấp mười.

Thời khắc mấu chốt, bản thân không nhất định có thể tru sát người này. Cho nên nếu như tất yếu phải vậy thì vẫn phải dựa vào Thượng Thanh chân nhân.

"Long Hổ Đạo tông cũng nguyện ý hiệp trợ."

Lúc này, Trương chân nhân chưởng môn của Long Hổ Đạo tông cũng xuất hiện. Bàn Sơn là địa bàn của ông ta. Nhưng vấn đề là, Bàn Sơn còn chưa khôi phục.

Ông ta cũng có chút không chờ nổi, muốn nhúng tay vào.

Kỳ thật tất cả mọi người hiểu rõ, từ khi Thượng Thanh chân nhân đạt được chỗ tốt, tiếp theo chính là thực lực duy tôn. Nếu ai có thực lực, đạt tới cực hạn, như vậy tất cả hợp tác, tất cả ước thúc, đều là một tấm giấy trắng.

Không có ai chịu tuân thủ.

Cho nên, có thể cướp đoạt thêm vài chỗ tốt thì vẫn nên cướp đoạt một chút.

"Giết."

Nghe thấy giọng nói cuat Trương chân nhân, trong lòng chưởng môn của Âm Dương Tiên tông càng thêm không vui, nhưng bây giờ ông ta không thể nói thêm cái gì, miễn cho đắc tội hai người, đến lúc đó bọn họ liên thủ, xui xẻo chính là mình.

Như thế.

Âm Dương Tiên kính bộc phát lực lượng càng khủng bố hơn, quét ngang tất cả, nhanh chóng hướng phía đỉnh núi đi đến.

Chỗ đến xảy ra nổ lớn.

Trận tranh đoạt này dẫn tới vô số người chú mục, giờ khắc này, thế nhân cũng hoàn toàn hiểu rõ, Tiên khí nhiều bất phàm.

Đại thế chi tranh, không có Tiên khí thì ngay cả tư cách nhập trận cũng không có.

Nhưng cau mày nhất vẫn là các đại vương triều.

Ngày xưa, trăm vạn tướng sĩ thủ hạ của bọn họ có thể quét ngang tất cả, Tiên môn cũng chỉ có thể thần phục.

Bây giờ, đại thế chi tranh, thực lực cá nhân có thể nghiền ép lực lượng quần thể. Cho nên dưới loại tình huống này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Tiên môn không ngừng mạnh lên.

Bởi vì bọn họ không tham dự được vào trận tranh đoạt này. Phái ra một triệu người tranh đoạt một ngọn núi Thần, ý nghĩa cũng không lớn.

Đại chiến tiếp tục.

Như đám người đoán trước, núi Thiên Tề quá đáng sợ, trên đỉnh núi nữ tử tuyệt thế dường như là vô địch, mượn nhờ cổ dù Âm Dương.

Nhưng may mắn chính là, dưới sự tranh đấu, Âm Dương Tiên tông cũng nhận được không ít chỗ tốt. Bọn họ điên cuồng vơ vét bảo vật ở trong ngọn núi Thần.

Thậm chí đánh tới cuối cùng.

Có một khối Thần thạch ẩn chứa Âm Dương Bát Quái đồ xuất hiện. Sau khi bị đánh nát, Âm Dương Kim Đan xuất hiện đã khiến vô số người rung động.

"Còn chưa có đánh đến đỉnh núi mà đã có dị bảo như thế?"

"Âm Dương Kim Đan, vật này không kém gì cổ thụ Tinh Thần, nhưng cổ thụ Tinh Thần chính là bảo vật trân quý nhất núi Phổ Nguyên. Nói cách khác, trên núi Thiên Tề có chân chính tuyệt thế bảo vật."

"Được Âm Dương Kim Đan, nếu như phối hợp Âm Dương đại thần thông, có thể đột phá đệ thất cảnh."

"Chuyện này không thể tưởng tượng nổi."

"Đến nơi đây thì có bảo vật như vậy, vậy phía trên đỉnh núi, còn sẽ có tuyệt thế bảo vật gì đây?"

Mọi người rung động, Trương chân nhân, Thượng Thanh chân nhân cũng cảm thấy nóng mắt, muốn tranh đoạt. Nhưng trước đó lập hạ quy củ, để bọn họ không thể ra tay.

Oanh.

Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn thì hai viên Âm Dương Kim Đan này đã bị Chưởng môn của Âm Dương Tiên tông lấy đi. Ông ta hưng phấn vô cùng, cũng càng thêm xác định bản thân áp trúng bảo.

"Đã đạt được trân bảo, vì sao còn muốn tiếp tục lên núi?"

"Các ngươi thật tham lam."

Giọng nói từ trên đỉnh núi lại lần nữa vang lên.

Mang theo phẫn nộ.

"Bảo vật thiên địa thai nghén sinh ra, chính là vật vô chủ, núi Thiên Tề cũng không phải là địa bàn của ngươi. Đem bảo vật cuối cùng giao ra, ta có thể không giết ngươi."

Chưởng môn của Âm Dương Tiên tông lên tiếng. Ông ta tràn đầy hưng phấn nhưng trên mặt mũi vẫn lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Quả nhiên, Nhân tộc là tham lam nhất."

Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận