Đại Hạ Văn Thánh

Chương 419 Dòng sông lịch sử, tất cả đế vương xưa nay hiển chiếu, hóa long hồn hộ sơn hà, quốc vận hưng thịnh!(7)

Mà Tề Tề Mộc được Mộc Cáp Nhĩ an ủi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh hắn ta vẫn không nhịn được lo lắng nói tiếp.

"Mộc tướng."

"Bây giờ quốc vận Vương Triều Đại Hạ hưng thịnh, nếu cử binh xâm lấn nước Hung Nô ta, vậy chúng ta phải làm thế nào?"

Lúc nói lời này, trong đầu Tề Tề Mộc không khỏi hiển ra cảnh tượng lúc đó.

Quốc vận Đại Hạ như rồng.

Rất đáng sợ, bắt đầu so sánh, Hung Nô hoàn toàn chính xác không bằng Đại Hạ.

"Xâm chiếm Hung Nô quốc ta?"

"Điện hạ cũng quá coi thường bố cục trong thiên hạ."

Mộc Cáp Nhĩ lên tiếng.

Nếu nói hai nước giao chiến, hắn ta không có gì để nói, bởi vì xác suất giao chiến rất lớn.

Nhưng muốn nói xâm chiếm Hung Nô quốc?

Chuyện này có chút đề cao chí khí người khác mà diệt uy phong của chính mình.

"Mộc tướng, nói như thế nào?"

Lúc này Tề Tề Mộc vô cùng khéo léo, chỉ có thể hỏi thăm.

"Nếu Hung Nô ta giao chiến cùng Đại Hạ, nhìn từ bên ngoài, tất nhiên chúng ta chiến bại."

"Nhưng trên thực tế thì thế nào?"

"Trước tiên không nói đến xung quanh Hung Nô quốc có rất nhiều các nước chư hầu, những nước chư hầu này có quan hệ đồng minh với Hung Nô ta, nếu Đại Hạ thực sự có can đảm đánh tới, họ tất nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, chung quy một khi vương đình thất thủ."

"Xui xẻo chính là bọn họ, dưới chân thiết kỵ há còn trứng lành?"

"Còn nữa, Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim sẽ mặc kệ mà ngồi nhìn sao?"

"Nhất là Vương Triều Phù La, Đại Hạ có được chín đạo thiên mệnh, Vương Triều Phù La là nước không phục nhất, nếu Đại Hạ thật sự tiêu diệt Hung Nô chúng ta, bình định phương bắc, hoàn thành đại thống nhất, quốc vận của Vương Triều Đại Hạ, ắt sẽ phát triển lên."

"Đến lúc đó, mười năm, hai mươi năm, Vương Triều Phù La cũng đừng nghĩ bắt kịp Đại Hạ, còn Vương Triều Đại Kim cũng khả năng không đuổi kịp Vương Triều Đại Hạ."

"Kể từ đó, dám hỏi điện hạ, hai đại vương triều này dám không giúp chúng ta sao?"

"Nói khó nghe hơn chút, dù họ không giúp Hung Nô ta thì cũng sẽ đổi thành một nước chư hầu đến giúp ta chống lại Vương Triều Đại Hạ."

"Phía bắc vĩnh viễn sẽ không an bình, hai đại vương triều tuyệt đối không có khả năng sẽ cho phép Vương Triều Đại Hạ yên bình."

"Thậm chí… vương triều Trung Châu cũng không hi vọng Vương Triều Đại Hạ an bình."

Mộc tướng nói ra bố cục trong thiên hạ.

Cảnh nội Đông Hoang.

Vương Triều Phù La là lão tam, chuyện muốn làm nhất, chính là vượt qua Vương Triều Đại Hạ.

Mà Vương Triều Đại Hạ là lão nhị, muốn vượt qua Vương Triều Đại Kim, trở thành nước đứng đầu Đông Hoang.

Về phần Vương Triều Đại Kim, điều họ muốn càng trực tiếp hơn, muốn chiếm lấy toàn bộ Đông Hoang, vì vậy vẫn luôn nghỉ ngơi lấy sức.

Kể từ đó tạo thành một đối lập cực đoan.

Hai đại vương triều đều muốn trị Vương Triều Đại Hạ, cho nên nâng đỡ Hung Nô quốc, nâng đỡ các nước chư hầu, thậm chí nâng đỡ một vài phiên vương ở cảnh nội Đại Hạ, hi vọng bên trong Đại Hạ đại loạn, bên ngoài cũng loạn.

Đương nhiên Vương Triều Đại Hạ cũng làm không ít chuyện như vậy, chẳng qua kể từ mười hai năm trước, sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế soán vị thì không lo được chuyện bên ngoài, nói câu khó nghe, chỉ có thể chịu đánh.

Bị người mưu hại.

Dù sao soán vị, rất nhiều thế lực bị tiêu diệt, muốn tái lập lại vô cùng khó khăn.

Đây chính là mặt trái của việc soán vị.

Do đó, khả năng khai chiến giữa Đại Hạ và Hung Nô quốc rất cao.

Nhưng kết quả cuối cùng không khác gì ngoài việc tranh đoạt lại mười hai thành biên cảnh.

Tuy nhiên, muốn đoạt lại mười hai thành thì độ khó cũng rất lớn, chí ít Hung Nô quốc không đáp ứng, Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim cũng không muốn đồng ý

Huống chi ngựa đạp vương đình?

Điều này càng si tâm vọng tưởng hơn.

Đây là những gì Mộc Cáp Nhĩ nghĩ, tầm nhìn của hắn ta không phải chỉ riêng Đại Hạ, cũng không phải riêng Hung Nô, mà phóng nhãn khắp thiên hạ.

"Vương triều Trung châu cũng tham dự vào?"

Phù La Vương Triều cũng tốt, Đại Kim Vương Triều cũng được, Tề Tề Mộc biết hai vương triều này chỉ xem Hung Nô thành quân cờ.

Nhưng Vương triều Trung châu thì khác.

Vương triều Trung châu không phải Vương Triều Đại Kim, Đại Hạ hay Phù La có thể so được.

Đây mới là bá chủ thực sự.

Hiện đang chinh chiến tại Nam Lĩnh, ý đồ muốn chiếm Nam Lĩnh, hơn nữa đã có người đồn, vương triều Trung châu dự định kéo dài chiến tuyến, phát binh đến tây cảnh.

Đây mới là bá chủ thật sự.

Bá chủ vô địch.

Hung Nô ở trước mặt vương triều Trung châu thậm chí không bằng cả sâu kiến.

Mà sở dĩ vương triều Trung châu không xem Đông Hoang là kẻ thù hoàn toàn là bởi vì Đông Hoang tạm thời không thể nào mang đến ích lợi to lớn cho vương triều Trung châu.

Nói trực tiếp hơn, Đông Hoang tạm thời không có bất kỳ vai trò chiến lược gì, hơn nữa hai bên cách nhau một biển Đông Hải, việc đóng thuyền không hợp lý.

Hơn nữa còn có một số lí do không thể giải thích được.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, vương triều Trung châu là bá chủ chân chính, bá chủ khổng lồ.

Nếu Trung châu vương triều cũng tham dự vào, vậy thì không có gì phải sợ.

"Điện hạ, ngươi cho rằng lần này vương thượng hòa thân, thật sự vì tin lời Khổng gia Đại Nho sao?"

Mộc Cáp Nhĩ điềm tĩnh nói, một câu khiến Tề Tề Mộc hoàng tử biến sắc.

"Là người Trung châu?"

Hắn ta kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng, bởi vì hắn ta hoàn toàn không biết những tin tức này.

Nhưng Mộc Cáp Nhĩ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói.

"Khổng gia sở dĩ có thể ảnh hưởng đến thiên hạ, bởi vì quan hệ giữa Khổng gia và một số đại nhân vật của vương triều Trung châu rất tốt."

"Tin tức mà họ có được, nhất định nhiều hơn so với chúng ta, vương thượng tin tưởng Đại Nho Khổng gia, cũng do có tầng quan hệ này."

"Vả lại vương triều Trung châu nhìn như cách rất xa, nhưng trên thực tế họ đã phái rất nhiều người, tiềm phục bên trong các quốc gia, Hung Nô quốc có người của vương triều Trung châu, Vương Triều Đại Kim, Phù La, thậm chí cả Đại Hạ cũng có."

"Thân phận vô cùng sạch sẽ, tra đến ba đời cũng không tra ra được vấn đề."

"Đây mới là chỗ đáng sợ của vương triều Trung châu."

"Chẳng qua, những chuyện này tạm thời không tới phiên chúng ta thảo luận."

"Điện hạ, về trước nước rồi nói, những chuyện khác hãy từ từ thương nghị."

Mộc Cáp Nhĩ không muốn nói quá nhiều, bởi vì tin tức hắn ta có được, cũng mười phần có hạn.

"Được."

Tề Tề Mộc không nói thêm gì, tảng đá trong lòng cũng chậm rãi rơi xuống.

Mà cùng lúc đó.

Hoàng cung Đại Hạ.

Văn võ bá quan đều đang đợi tại chính điện.

Nhưng mà, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn còn ở tại Dưỡng Tâm điện.

Đang chờ một người.

Chờ Cố Cẩm Niên.

Khoảng một khắc sau.

Hai bóng người một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt.

Một người là Cố Cẩm Niên, người còn lại là Ngụy Nhàn.

Hoàng đế rất hiếu kì.

Cực kỳ hiếu kì, Cố Cẩm Niên làm sao nhìn thấu âm mưu của đối phương.

Cho nên, khi Cố Cẩm Niên vừa vào điện, chưa kịp nói gì thì Vĩnh Thịnh Đại Đế đã phất phất tay, để tất cả thái giám thị nữ lui xuống.

Trong Đại điện bỗng tối lại.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng dẫn đầu vang lên.

"Cẩm Niên."

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

"Trẫm, muốn nghe lời nói thật."

Giọng Vĩnh Thịnh Đại Đế rất bình tĩnh.

Nhưng lúc này khí thế lại vô cùng lạnh lùng.

Hắn muốn nghe sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận