Đại Hạ Văn Thánh

1336 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (6)

Vì sao những người khác phải nói giúp Cố Cẩm Niên?

Hắn ta có thể chấp nhận việc có một nửa người không giúp mình, nhưng không thể tiếp nhận được việc tất cả mọi người đều giúp Cố Cẩm Niên đâu.

"Tốt lắm."

Nhưng vào lúc này, âm thanh của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, ông ấy ngồi ở địa vị cao, nhìn chăm chú vào Trường Vân Thiên, rồi sau đó thản nhiên mở miệng.

"Trường Vân Thiên."

"Ngươi còn gì muốn nói không?"

Nghe Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, sắc mặt Trường Vân Thiên rất khó coi.

Trơ mắt nhìn tình hình không giống với những gì mình tưởng tượng, lần tố cáo này của mình lâm vào tình thế bất lợi, có lẽ là lần khôi hài nhất từ trước tới nay.

"Thần."

"Không còn lời nào để nói."

Vẻ mặt Trường Vân Thiên như tro tàn, hắn ta cúi đầu xuống, thật sự là không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng chính là Hộ Bộ Thượng Thư Hứa Ngôn muốn để cho mình ra mặt.

Kết quả hiện tại đây Hứa Ngôn lại là người đầu tiên phản bội, hơn nữa lại là người phản bác kịch liệt nhất, điều này làm cho hắn ta chẳng còn lời nào để nói nữa.

Có thể nói cái gì đây?

Hứa Ngôn à Hứa Ngôn, cái lão già ngang ngược nhà ngươi, chờ đó cho ta, chỉ cần để ta tóm được cơ hội, ta con mẹ nó sẽ không chết không ngừng với ngươi.

Giờ khắc này, Trường Vân Thiên không hận Cố Cẩm Niên, cũng không hận bách quan, chỉ hận Hứa Ngôn.

Chẳng sợ Hứa Ngôn nhà ngươi tự bảo vệ, nói gì cũng không nói, Trường Vân Thiên cũng sẽ không quá giận, chỉ nghĩ rằng Hứa Ngôn quá sợ hãi, ngồi trên cao lâu ngày nên không còn mảy may chút chính trực nào.

Thế nhưng con mẹ nó ngươi lại chơi cái chiêu này? Để cho hắn ta ra mặt thu hút hết sát thương, lúc phát hiện tình thế không đúng lại dứt khoát bán rẻ hắn.

Tốt lắm.

Tốt lắm.

Ngươi đúng là đủ tuyệt tình.

Nghe Trường Vân Thiên nhận sai, Vĩnh Thịnh Đại Đế ném một cái nhìn khinh miệt qua.

"Ngươi là do Tần Vương đề cử, thân là Ngự Sử, ngươi thật sự có được trách nhiệm giám quan, nhưng buộc tội lung tung, không rõ chân tướng, chỉ bằng vào cái nhìn chủ quan của mình, có giống một Ngự Sử không?"

"Trẫm niệm tình ngươi lần trước giao ra nửa cuốn Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh, lần này tạm tha tội của ngươi không tra."

"Nhưng nếu như vẫn còn xảy ra loại chuyện thế này, trẫm sẽ không khiêm nhường nữa đâu."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Đến tột cùng thì Trường Vân Thiên này là ai, ông ấy cũng không rõ ràng, nhưng ông ấy biết Trường Vân Thiên này không phải là thứ tốt lành gì.

Không phải ấn ký Thiên Tử, cũng không phải cái gì quy luật khách quan hay không khách quan.

Người buộc tội Cố Cẩm Niên có thể là người tốt hay sao?

Đây thật ra không phải bởi vì Cố Cẩm Niên là cháu ngoại trai của mình, chủ yếu là ở vương triều Đại Hạ này, Cố Cẩm Niên đã làm nhiều chuyện như vậy, mỗi một chuyện đều có thể lưu danh muôn đời.

Nói khó nghe hơn thì cho dù là việc làm của Cố Cẩm Niên xuất phát từ tấm lòng chân thành hay xuất phát từ ý đồ muốn mang trăm vạn đại quân đi, tự xưng vương xưng đế thì Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không có tí xíu hận thù nào.

Bởi vì Cố Cẩm Niên xứng đáng.

Cũng giống như Bất Dạ Thành Đại Hạ, có thể kiếm tiền như vậy, nhưng điều Cố Cẩm Niên nghĩ tới trước tiên là đoàn kết mọi người cùng kiếm tiền, chỉ chia cho mình năm phần, việc này thì thôi đi, chính yếu là còn giao cho triều đình tới ba thành.

Cứ như vậy, trừ đi tất cả các khoản ngoài lề, lúc mọi người phân tích ra, năm thành kia rơi vào tay Cố Cẩm Niên còn bao nhiêu cơ chứ?

Còn nữa, tương lai Cố Cẩm Niên nhất định sẽ trở thành thánh, hắn không cần ngân lượng, bất kỳ kẻ nào nói điều này Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng sẽ không tin, nhưng riêng Cố Cẩm Niên nói thì hắn tin.

Nhất là hôm qua Cố Cẩm Niên đã nói rằng để cho tất cả mọi người trong vương triều Đại Hạ có thể được đọc sách, chỉ bằng chí khí này thôi, ông ấy dựa vào cái gì mà không ủng hộ cho cháu ngoại trai của mình?

Ông ấy lại dựa vào cái gì mà nghi ngờ cháu ngoại trai của mình?

Nếu như Cố Cẩm Niên thật sự muốn tạo phản, sao phải làm những việc mình chả có lợi gì, cứ dứt khoát đến nhờ cậy Trữ Vương, nếu không thì qua bên kia tìm vương triều Trung Châu làm nơi nương tựa, Cố Cẩm Niên có năng lực, vậy thì lại thế nào?

Nhưng Cố Cẩm Niên không có làm như vậy.

Khi mà cháu ngoại trai đã làm những việc ấy cho Đại Hạ, một người làm cữu cữu như ông ấy mà có một chút xíu nghi ngờ cháu minh.

Vậy chính ông ấy đã không còn là con người nữa rồi.

Có thể nói, Cố Cẩm Niên vốn không phải là quan lại trong triều đình, cũng không chỉ là cháu ngoại trai của ông, Cố Cẩm Niên siêu việt tất cả, giữa ông ấy với Cố Cẩm Niên cũng không phải quân thần, mà thật sự là tình thân.

Cho nên, những người buộc tội Cố Cẩm Niên hay là muốn tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức, trong cái nhìn của ông ấy đều là người xấu.

Ấn ký thiên tử không tra được, không sao cả.

Ông ấy nhìn ra là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận