Đại Hạ Văn Thánh

808 Ninh vương thế tử, tàn sát dân chúng, lột xác thành Võ Vương, nghị hòa chấm dứt!

Huyện Long Trung.

Bên trong thôn Phế Tích.

Ban đêm.

Một chi thiết kỵ đang lặng lẽ xuất hiện ở trong thôn trang.

Người cầm đầu thiết kỵ, mặc cẩm y, hắn ta cưỡi một con ngựa màu đỏ, gương mặt tuấn mỹ, chẳng qua trong ánh mắt có chút âm trầm.

Đây là Lý Lãnh Thu, đại thế tử của Ninh vương.

Giờ này khắc này, hắn ta xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì biết được chuyện đệ đệ mình bị Cố Cẩm Niên chém giết.

Quan hệ giữa hắn ta và đệ đệ của mình vô cùng tốt, do cùng một mẫu phi sinh ra, từ thuở nhỏ đã sống cùng nhau.

Hiện giờ nghe nói đệ đệ mình chết trong tay Cố Cẩm Niên, điều này làm sao hắn ta có thể nuốt xuống cơn giận này?

Đối với Cố Cẩm Niên, Lý Lãnh Thu trong lòng hiểu rõ, đối phương cũng là thế tử Đại Hạ, hơn nữa vô luận là địa vị hay thân phận, đều cao hơn mình rất nhiều.

Hơn nữa Cố Cẩm Niên hiện tại đang ở thành Đồng Quan, có Trấn Quốc Công ở đây, hắn ta không dám đi đắc tội, cũng sẽ không đi đắc tội.

Nhưng không đắc tội được Cố Cẩm Niên, vậy những đầu sỏ gây nên chuyện này hắn ta không đắc tội nổi sao?

Theo hắn ta thấy, đệ đệ của mình sở dĩ sẽ chết trong tay Cố Cẩm Niên, hoàn toàn là bởi vì dân chúng thôn Phế Tích.

Nghĩ tới đây, Lý Lãnh Thu trước tiên liền muốn đến đây đòi lãi suất.

Thiết kỵ xuất hiện.

Một đám sắc mặt lạnh lùng.

Bọn họ bảo hộ xung quanh Lý Lãnh Thu, có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Như vậy.

Sau khi thiết kỵ xuất hiện, tất cả dân chúng trong thôn đều bị kinh động.

Đã là giờ Sửu.

Trong thôn Phế Tích, ánh sáng duy nhất, là một tửu lâu, đây là tửu lâu duy nhất của thôn Phế Tích.

Khi thiết kỵ xuất hiện, chưởng quầy tửu lâu cũng lập tức lựa chọn đóng cửa.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bọn họ rõ ràng, người xuất hiện canh giờ này, hơn phân nửa không mang theo hảo ý gì.

Hơn nữa còn là thiết kỵ, người của quan phủ, ai dám trêu chọc thị phi?

Tuy nhiên.

Ngay khi chưởng quầy tửu lâu đóng cửa, một đạo thân ảnh xuất hiện, xuất hiện ở ngoài cửa tửu lâu.

Là một gã thiết kỵ Hắc Thủy.

Hắn ta đứng ở dưới cửa tửu lâu, thiết giáp trên người, thẩm thấu ra lãnh ý đáng sợ, chỉ là đứng ở chỗ này, liền làm cho người ta có một loại cảm giác sợ hãi.

Chưởng quầy nuốt một nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Chưởng quầy."

"Mới giờ Dần đã đóng cửa rồi sao?"

Sau một khắc, một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, trong giọng nói mang theo ôn hòa.

Lý Lãnh Thu đi tới.

Hắn ta ăn mặc phú quý, trên thắt lưng đeo bàn long ngọc bội, trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác vô hại.

* Bàn long ngọc bội: ngọc bội khắc hình rồng đang cuộn người lại.

Nếu không phải Thiết kỵ Hắc Thủy này quá mức thấm người, nói thật, nếu là hơn nửa đêm, Lý Lãnh Thu xuất hiện, chưởng quầy tửu lâu cũng không đến mức sợ hãi như thế.

"Công tử."

"Tiểu điếm giờ Dần đều đóng cửa, kính xin công tử thứ lỗi."

Chưởng quỹ cười bồi một hai, nhìn Lý Lãnh Thu cười nói như vậy, lời nói có vẻ khép nép.

"À."

"Thì ra là như thế, ta còn tưởng rằng chưởng quỹ là sợ ta."

Lý Lãnh Thu gật gật đầu, làm cho người ta có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười cười.

Làm cho người ta thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với Lý Lãnh Thu khách khí như thế, chưởng quầy chủ tiệm cũng cười cười theo.

"Xem lời nói của công tử kìa."

"Vừa nhìn đã biết công tử là người phú quý, tiểu điếm sao có thể sợ công tử, chỉ là canh giờ không còn sớm, cho nên mới đóng cửa."

"Công tử là muốn dùng bữa sao?"

Chưởng quầy cười cười, đồng thời cũng tò mò hỏi thăm.

"Phải."

"Là chuẩn bị dùng bữa, chưởng quầy, đến một bát mì Dương Xuân đi."

Lý Lãnh Thu nhìn lướt qua chiêu bài trong cửa hàng, tùy tiện mở miệng.

Nói xong lời này, hắn ta trực tiếp đem ánh mắt nhìn về phía chung quanh, rất nhanh một đạo thân ảnh xuất hiện trong mắt hắn.

Là một nữ hài tử, tuổi không lớn, thoạt nhìn chừng mười tuổi, giờ này khắc này, đang đứng cách đó không xa, ánh mắt có chút sợ hãi.

"Được rồi, công tử, mời ngài vào trong ngồi."

Chưởng quầy cười cười, ngay sau đó đi vào trong, bảo hậu trù chuẩn bị một bát mì Dương Xuân.

Mà lúc này.

Lý Lãnh Thu cũng thuận thế đi vào trong tửu lâu.

Tửu lâu rất cũ nát, bàn ghế không biết đã bị lau chùi bao nhiêu lần, có chút mục rữa, thoạt nhìn làm cho người ta có chút buồn nôn.

Nhưng Lý Lãnh Thu rất tùy ý, một chút cũng không để ý mấy thứ này, trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi Lý Lãnh Thu ngồi xuống.

Những tướng sĩ này cũng đi vào, số lượng không nhiều lắm, tổng cộng có sáu người, đứng ở phía sau Lý Lãnh Thu, các tướng sĩ còn lại thì đứng ở bên ngoài tửu lâu, nghiêm khắc canh giữ.

"Tiểu muội muội."

"Lại đây."

Sau khi ngồi xuống, Lý Lãnh Thu cười cười, hắn ta nhìn tiểu cô nương cách đó không xa, phất phất tay.

Cách đó không xa.

Bé gái đứng ở phía sau cây cột, có chút dè dặt, sau khi nghe được thanh âm của Lý Lãnh Thu, đáy lòng vẫn có chút sợ hãi.

Tiểu hài tử là như vậy, gặp người lạ đều sẽ sợ hãi.

"Công tử, tiểu nữ nhà ta sợ người lạ, mong thứ lỗi."

Chưởng quỹ nhìn thấy tình huống này, không khỏi lập tức tiến lên bồi tội, ngay sau đó đi tới, đem tiểu nữ nhi của mình giữ chặt.

"Vân nhi, mau chào công tử."

Chưởng quầy cũng không muốn đắc tội Lý Lãnh Thu, tuy rằng không biết Lý Lãnh Thu rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nhưng người ta người đông thế mạnh, mình há có thể đắc tội?

Hơn nữa, nhìn thấy một thân trang phục này của Lý Lãnh Thu, liền nhìn ra, Lý Lãnh Thu tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

"Sợ người lạ cũng không có gì."

"Nào, ca ca tặng ngươi một món đồ chơi."

Lý Lãnh Thu cười mở miệng, từ trong ngực lấy ra một cái chuông vàng, nhẹ nhàng lay động, chuông nhất thời phát ra thanh âm thanh thúy.

Hấp dẫn ánh mắt của bé gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận