Đại Hạ Văn Thánh

Chương 61 Nhìn không thấy tử cục

Thần Châu đại lục.

Theo khí vận Thiên mệnh xuất hiện, dẫn tới các đại thế lực nhìn chăm chú.

Các loại thế lực đều nhìn về phía thiên khung.

Chỉ riêng Đại Hạ đã thu hoạch chín đạo khí vận Thiên mệnh, làm cho người khác hâm mộ.

Nhưng mà khí vận Thiên mệnh tổng cộng có năm mươi đạo.

Còn bón mươi mốt đạo còn lại vẫn dẫn đến cái nhìn chăm chú như cũ.

Oanh.

Có ba đạo khí vận Thiên mệnh, hướng về phía vương triều Phù La dũng mãnh lao đến. Một đạo chui vào hoàng cung, tăng cường quốc vận.

Một đạo chui vào bên trong thư viện Phù La. Còn một đạo thì chui vào cơ thể một người. Mà người này chính là huynh trưởng của Tô Văn Cảnh, Tô Trường Vân.

Đối mặt với tình cảnh này, toàn bộ vương triều Phù La cũng không có vui mừng quá lớn.

Bời vì vương triều Đại Hạ độc chiếm chín đạo khí vận Thiên mệnh. Mà đường đường là vương triều Phù La lại chỉ thu hoạch được ba đạo. Vậy làm sao có thể để trên dưới chịu phục?

Chỉ là khí vận Thiên mệnh không quan tâm vương triều Phù La có tâm tình thế nào. Còn lại ba mươi tám đạo khí vận lại một lần nữa ngưng tụ ta sáu đạo khí vận Thiên mệnh, tràn vào vương triều Đại Kim.

Cảnh tượng này làm cho người khác phải tặc lưỡi.

Vương triều Đại Kim chính là vương triều mạnh nhất Đông Hoang. Cho dù vương triều Đại Hạ cùng vương triều Phù La liên thủ cũng không thắng nổi vương triều Đại Kim.

Đương nhiên nếu vương triều Đại Kim muốn chiếm đoạt vương triều Đại Hạ cùng vương triều Phù La cũng là chuyện không thể. Cái giả phải trả quá lớn mà cũng không có ý nghĩa lớn nào.

Điều khiến thế nhân tặc lưỡi chủ yếu là do, vương triều Đại Kim chỉ thu hoạch vẻn vẹn sáu đạo khí vận Thiên mệnh mà Đại Hạ lại thu hoạch được chín đạo khí vận Thiên mệnh. Đây có phải mang ý nghĩa là tương lai vương triều Đại Hạ rất có khả năng sẽ thủ tiêu vương triều Đại Kim hay không.

Dù sao vương triều Đại Hạ chỉ mới lập quốc mà vương triều Đại Kim sắp lập quốc ngàn năm, thực lực giữa hai bên có khác biệt rất lơn.

Làm sao không khiến cho người ta thêm phỏng đoán loạn?

Mà ba mươi ba đạo khí vận Thiên mệnh còn lại thì tứ tán tách rời, hướng về bốn phương tám hướng dũng mãnh lao đi.

Tiên, Phật, Võ, Yêu, Thuật, Kiếm đều thu hoạch được một đạo Thiên mệnh như nhau.

“Vì sao Tiên môn cũng có thể lấy được khí vận Thiên mệnh?”

“Thiên mệnh lần này không phải là Nho Đạo sao?”

“Phật môn cũng lấy được khí vận Thiên mệnh?”

“Đây là chuyện gì?”

Tiếng chất vấn trong nháy mắt vang lên, không ai có thể ngờ, khí vận Thiên mệnh thế mà có cả phần của Tiên Phật?

Theo lý mà nói thì lần này Thiên mệnh lựa chọn Nho đạo, nên là Nho đạo thu hoạch?

Mọi người không hiểu.

Tràn đầy hiếu kì.

Còn không đợi đám người nghi hoặc xong, chỉ còn lại hai mươi bảy đạo Thiên mệnh, chia ra làm ba.

Tám đạo, mười tám đạo cùng một đạo đơn độc.

Tám đạo Thiên mệnh bay về bên trong phía Tây Nam, chui vào cơ thể của tám người.

Về phần mười tám đạo Thiên mệnh nhiều nhất thì tràn vào bên trong Trung Châu.

Dẫn đến sóng to gió lớn.

Dù sao vương triều Trung Châu một lần thu hoạch được mười tám đạo khí vận Thiên mệnh, gấp đôi vương triều Đại Hạ, thậm chí là cả ba đại vương triều Đông Hoang cộng lại.

Cái này sao lại không khiến người kinh ngạc?

Khí vận Thiên mệnh không thể cân nhắc đối phương có cường đại hay không nhưng số lượng có thể quyết định tất cả. Người có Thiên mệnh, tương lai có tiền đồ rất lớn.

Vương triều Trung Châu, độc chiếm mười hai đạo khí vận Thiên mệnh, còn sáu đạo khí vận Thiên mệnh thì tản mát trong cơ thể sáu người cuẩ vương triều.

Giờ khắc này.

Vô số ánh mắt toàn bộ nhìn chằm chằm vào một đạo Thiên mệnh cuối cùng.

Không ai biết khí vận Thiên mệnh có tác dụng gì.

Chỉ là loại tình huống này chưa thấy qua bao giờ.

Nhưng thử hỏi ai không muốn có được đạo khí vận Thiên mệnh. Cho dù là một đạo bọn hắn cũng nguyện ý.

Chỉ là.

Khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ rằng.

Đạo Thiên mệnh cuối cùng ở trên thiên khung không chui vào bất kỳ chỗ nào mà lại hóa thành một ngôi sao, trôi nổi phía trên thiên khung.

“Chuyện này là sao nữa? Vì sao đạo khí vận Thiên mệnh cuối cùng lại hóa thành tinh thần?”

“Từ xưa đến nay cũng chưa từng phát sinh ra loại chuyện này.”

Mọi người nghi hoặc nhưng lại không biết nên nói gì.

Đối với phần lớn mọi người mà nói thì Thiên mệnh quá mức mơ hồ, khó mà cân nhắc.

Nhưng mà cùng lúc đó.

Bên trong Cố gia.

Bên cạnh nội viện.

Cố Cẩm Niên đem sách chậm rãi bỏ xuống.

Lại đọc một quyển sách khác.

Cố Cẩm Niên tinh tế cảm ngộ đạo lý trong sách.

Hắn không đi quan tâm nghị luận bên ngooài, cũng không cần thiết quan tâm chuyện bên ngoài.

Từng sợi tài hoa bị hấp thu.

Một trái cũng thuận thế trưởng thành, ngưng tụ phía trên cổ thụ.

Đây là trái Nho đạo.

Đã thành thục. Mặc dù không phải là viên mãn thành thục nhưng cũng có thể hái được.

Tạm thời Cố Cẩm Niên cũng không hái xuống.

Chỉ còn khoảng trên dưới mười ngày là khai giảng thư viện Đại Hạ. Mười ngày này cố học cho giỏi còn thể có tăng thêm một bộ phận.

Đặt sách xuống.

Cố Cẩm Niên nhìn qua cửa sổ, thần sắc phức tạp.

Hắn không muốn đi liên lụy chuyện bên ngoài nhưng bây giờ tất cả đã phát sinh để hắn không thể không sinh ra các loại ý nghĩ đó.

“Năm mươi đại đạo, độn diễn thứ nhất.”

Cố Cẩm Niên nhìn chăm chú phía bên ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm một tiếng.

Sau đó không khỏi có chút lo lắng.

Thiên mệnh hóa thành năm mươi đạo khí vận, phân tán giữa thiên địa, gia trì vương triều, gia trì người.

Cố Cẩm Niên dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Chuyện hôm nay qua đi, toàn bộ Thần Châu đại lục sẽ vì vậy mà sôi trào.

Đến lúc đó lại đơn giản sinh ra hai phe phái lớn.

Phái nghe theo và phái cướp đoạt.

Cân nhắc lợi hại phía dưới, có người sẽ muốn đi theo người có Thiên mệnh, ở phía sau phất cờ hò reo.

Nhưng cũng có những người muốn cướp đoạt khí vận Thiên mệnh. Mặc dù không biết có thể cướp đoạt hay không nhưng trên thế gian này tuyệt đối không thiếu những người có nội tâm đen tối.

Nói một câu khó nghe, dù không cách nào cướp đoạt cũng không muốn ngươi tốt hơn.

Người có lòng dạ nhỏ mọn cũng không ít.

Điều này mang ý nghĩa, ở dưới tình huống không có thực lực nhất định mà đạt được khí vận Thiên mệnh cũng không phải là chuyện tốt.

Thất phu vô tội mà hoài bích có tội.

Gia gia mình ngay từ đầu đã giúp mình thay thế đến, nghĩ cũng là vì nguyên nhân này.

Trong đó hung hiểm, mình khó mà cân nhắc nhưng gia gia mình tuyệt đối biết rõ.

Nhưng bây giờ gia gia mình thay thế xuống đến cũng không phải là chuyện tốt.

Cố gia đã quá lớn.

Trấn Quốc Công, Lâm Dương Hầu, mấy vị thúc thúc có chức vị quan trọng tại thân, lại thêm cả những đường tỷ, đường muội, mỗi người so sánh đều mạnh mẽ.

Đều là nhân trung long phượng.

Từ xưa đến nay, Hoàng đế đa nghi. Trong mắt bọn hắn chỉ có quyền lực vĩnh viễn đứng thứ nhất.

Bất luận kẻ nào muốn nhúng chàm hoàng quyền, hay là uy hiếp được hoàng quyền chính là địch nhân duy nhất của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận