Đại Hạ Văn Thánh

Chương 178 Buổi triều của Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đế nổi giận, âm mưu tái hiện, học tử phẫn nộ. (6)

Đúng lúc này.

Đột nhiên có một giọng nói vang vọng lên.

"Nhìn kìa, Cố Cẩm Niên xuất hiện rồi."

"Cái gì? Cố Cẩm Niên ra rồi? Hắn đâu?"

"Đây chính là Cố Cẩm Niên sao? Quả nhiên mặt mũi gian xảo."

"Ây. . . nói hắn phẩm giá bại hoại thì đúng, còn mặt mũi gian xảo thì có phần hơi quá nhỉ?"

"Ngươi quản ta nói thế nào làm gì, dù sao hắn cũng không phải là người tốt."

"Ngươi có phải tay sai của Cố Cẩm Niên không đấy?"

"Không phải không phải, ta chỉ thuận miệng nói, thuận miệng nói thôi."

Đủ loại thanh âm vang lên, muốn bao nhiêu thái quá liền có bấy nhiêu thái quá.

Có người thử giải thích một chút, nhưng chỉ nhận lại được những cái trừng mắt.

Vì vậy vội vàng đổi giọng, sợ bị đối phương coi thành con chó của quyền quý.

Trong thư viện.

Cố Cẩm Niên đã thấy hết mọi chuyện.

Loại tình huống này, không phải là lần đầu tiên hắn gặp được.

Kiếp trước lúc viết kịch bản, cũng đã từng gặp phải chuyện giống vậy, dù ngươi có viết hay đến đâu, chỉ cần ngươi còn trẻ và đạt được thành tựu không nên có, vậy kế tiếp chỉ có nước chờ ăn mắng đi.

Chỉ trích phê phán từ xưa đến nay đều có.

Các triều các đại đều có.

Hơn nữa cách thức tư duy đều rất nhất trí, đơn giản mà nói chính là.

Ta là phế vật, nên ngươi cũng là phế vật, nếu như ngươi không phải phế vật, vậy ngươi hẳn có vấn đề.

Nếu ta tra không ra ngươi có vấn đề ở chỗ nào, vậy nhân phẩm ngươi hẳn có vấn đề, đừng quản ta đã tận mắt nhìn thấy hay chưa, ngươi khẳng định nhân phẩm có vấn đề.

Nếu như nhân phẩm ngươi cũng không có vấn đề gì, vậy chuyện mà ngươi làm có vấn đề, ngươi làm chuyện này chưa được hoàn mỹ, ngươi chính là có vấn đề.

Miêu tả đơn giản nhất đó là, người phê phán vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao của quy định để lên án ngươi, bởi vì hắn đòi hỏi ngươi theo tiêu chuẩn của một vị Thánh, nếu ngươi phạm vào một điểm sai lầm, ngươi không bằng cả súc sinh.

Nhưng ngươi không phạm sai lầm cũng không được, bởi vì ngươi làm chưa ăn ý ta.

Có điều, đây là lần đầu hắn nhìn thấy tận mấy ngàn người kéo nhau đi chỉ nhổ nước bọt người khác.

"Cẩm Niên thúc, tên kia chính là Dương Bác Vân, còn có tên ở giữa dẫn đầu là Vương Tuyền, Lý Tường cũng ở bên trong, tên to giọng nhất ấy."

Giờ khắc này, Lý Cơ bất thình lình xuất hiện.

Hắn nghe thấy có động tĩnh lớn, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ dịp xem náo nhiệt rồi.

Chỉ là sau khi nhìn thấy nhiều người như vậy, Lý Cơ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thì từ giữa đám người nhận ra mấy người quen.

Vội vàng nói nhỏ bên tai Cố Cẩm Niên.

Nghe Lý Cơ nói.

Cố Cẩm Niên đưa ánh mắt nhìn qua.

Hoàn toàn chính xác, mấy tên này đứng ở vị trí đầu tiên, dẫn đầu công kích.

"Cố Cẩm Niên, ngươi không xứng làm người."

"Cố Cẩm Niên, ngươi ức hiếp bách tính."

"Cố Cẩm Niên, ngươi bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa."

Tiếng mắng như sấm rền.

Xì xào như chợ bán đồ ăn, hành vi này khiến không ít người trong thư viện phải nhíu mày.

Bởi vì tố chất quá tệ, vả lại nói cũng không nói minh bạch, ở chỗ này liên tục mắng mắng mắng.

Y như có bệnh.

"Yên lặng."

Thời khắc mấu chốt, một giọng nói vang dội làm toàn trường yên lặng.

Là giọng nói của một vị Đại Nho.

Trên thực tế, lúc những người đọc sách này tụ tập, toàn bộ Đại Nho phu tử của thư viện đã ra đến, chỉ là chưa từng xuất hiện mà chỉ ở chỗ này quan sát.

Nhưng ồn ào đến mức này thì nhất định phải có người ra mặt.

Đây là một lão giả.

Mặc nho bào(áo của nhà nho) màu xám, khuôn mặt trang nghiêm, xuất hiện trong đám người, khiến tất cả mọi người an tĩnh lại.

"Là Đại Nho Vương Vân."

"Đại Nho Vương Vân tới."

"Chư vị yên tĩnh, đừng ầm ĩ."

Nhận ra người đến là người nào nên đám người rối rít ngậm miệng, cũng dần dần an tĩnh lại.

Mà người được gọi là Đại Nho Vương Vân.

Nhìn mọi người một cái.

Rồi lại liếc mắt nhìn Cố Cẩm Niên.

Sau đó chậm rãi lên tiếng.

"Ở đây là thư viện Đại Hạ, các ngươi tụ tập tới đây, là vì chuyện gì?"

Ông ta lên tiếng hỏi đám người đọc sách đang tụ tập.

"Bẩm Vương Nho."

"Hôm nay chúng ta đến, là vì đòi công đạo cho ngàn vạn nạn dân của Giang Ninh phủ."

Lúc này, một nam tử anh tuấn bước ra.

Đó là Vương Tuyền, mặc dù không biết hắn và Cố Cẩm Niên có thù oán gì, nhưng hắn là người thứ nhất mở miệng.

"Tìm ai đòi công đạo?"

Vương Vân nhíu mày, nhìn về đối phương.

"Tìm Cố Cẩm Niên."

Từng thanh âm vang lên, đồng lọat trả lời.

"Yên lặng."

Vương Vân quát to lần nữa, để đám người an tĩnh lại, nhưng vẫn nhìn vào Vương Tuyền.

"Bẩm Vương Nho, Giang Ninh quận lan tràn hồng tai, ngàn vạn bách tính rày đây mai đó, bụng ăn không đủ no, thành Luyện Ngục nhân gian."

"Cố Cẩm Niên hiến kế cứu tai, nhưng lại dẫn đến giá lương thực ở Giang Ninh phủ tăng vọt, khiến cho vô số nạn dân chết đói ngoài thành."

"Chúng ta hoài nghi, Cố Cẩm Niên cấu kết cùng lái buôn, mượn danh hiến kế, trắng trợn vơ vét của cải, ăn đút lót trái pháp luật."

Vương Tuyền nói rõ ý đồ đến đây.

Chỉ là lời này vừa nói ra, Vương Vân không khỏi hừ lạnh quát.

"Ngu xuẩn."

"Quả nhiên ngu xuẩn."

"Ví Cố Cẩm Niên hiến kế để nham nhũng trái pháp luật, bệ hạ há có thể không biết?"

"Đây không phải cưỡng ép bôi nhọ sao?"

Vương Vân vừa nghe đã phát giác chỗ sơ hở, sau đó bác bỏ hắn ta.

Nhưng Vương Tuyền lại không cho là đúng, đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác.

"Vương Nho, đây chính là chỗ âm hiểm của Cố Cẩm Niên, sách lược của hắn làm bệ hạ buông lỏng cảnh giác, nhìn như vì dẹp loạn, nhưng trên thực tế chính là vì vơ vét của cải."

"Nếu không, tai ương nạn dân ở Giang Ninh phủ, hoàn toàn có thể dùng ngân sách quốc khố mua gạo từ thương nhân, lại quyên tặng cho bách tính, há không tốt đẹp hơn ư?"

"Vả lại chúng ta càng hoài nghi, trước đó văn chương thiên cổ của Cố Cẩm Niên và thơ trấn quốc, đều do người khác viết thay, đây chính là âm mưu, âm mưu to lớn để trải đường cho Cố Cẩm Niên, từ đó mượn cơ hội này, lấy lí do tài hoa hơn người, hướng bệ hạ hiến kế, rồi vơ vét của cải trắng trợn, oan uổng mạng người."

"Bằng không thì, vì sao mười mấy năm qua Cố Cẩm Niên tầm thường vô dụng, rồi đột nhiên có tài hoa như vậy được?"

"Học trò có lý do hoài nghi, trong đó còn có âm mưu lớn hơn."

"Nếu Cố Cẩm Niên không giải thích rõ ràng, hôm nay chúng ta tuyệt đối không rời đi."

"Nhất định phải vì dân trừ hại."

Không thể không nói, Vương Tuyền thật đúng là giỏi xoi mói.

Ngay cả thời gian cũng có thể xâu vào với nhau, luận âm mưu quả là cao thủ, hơn nữa xúi giục dư luận cũng rất lợi hại đó nha.

"Càn quấy."

"Nơi này là thư viện Đại Hạ, kẻ nào dám càn rỡ?"

Vương Vân quát lớn.

Mặc dù Vương Tuyền nói có chút đạo lý, nhưng ông ta không ngốc, lập tức phát hiện trong lời nói của hắn có rất nhiều gượng ép.

Còn nữa, viết hộ mà có thể làm thứ như dị tượng hiện ra được hả?

Đây thuần túy là vì làm khó dễ mà gây phiền hà.

Chỉ là Vương Nho vừa quát như thế, trong đám đông lại vang lên những gọng nói cổ quái.

"Hừ, ta thấy ông cũng bị quyền quý mua chuộc rồi chăng?"

"Thân là nho giả, không lên tiếng vì bách tính, mà lại nói giúp cho quyền quý, ngươi xứng trở thành Đại Nho sao?"

"Chư vị, hôm nay nhất định phải để Cố Cẩm Niên đưa ra một lời giải thích, nãy giờ hắn không nói gì, mà để người thư viện Đại Hạ ra mặt, chính là chột dạ, chính là sợ hãi."

Một giọng nói vang lên.

Cũng không biết từ chỗ nào truyền đến.

Nhưng kẻ thế này mới càng ác độc hơn.

Lại một lần nữa khơi mào cảm xúc của đám người.

Dẫn tới càng nhiều tiếng mắng.

Thậm chí đã có người nói lời ngông cuồng.

"Đi, bắt Cố Cẩm Niên lại, diễu phố thị chúng."

"Bắt hắn lại, để hắn quỳ xuống dập đầu với bách tính đã chết ."

Không biết từ nơi nào lại xuất hiện một giọng nói.

Kích động đám đông ra tay bắt lấy Cố Cẩm Niên.

Nhưng đúng lúc này.

Đột nhiên.

Cát vàng bay cuồn cuộn.

Tiếng vó ngựa phi nước đại vang lên rầm rập.

Nhanh chóng chạy đến thư viện Đại Hạ.

"Ai dám động vào cháu ta."

Một tiếng rống gầm lên giận dữ.

Là một nam tử.

Thân khoác áo khôi giáp, dẫn đầu một ngàn thiết kỵ tinh nhuệ, trong mắt, đã có tức giận, cũng có sát khí.

Đó là Tam thúc Cố của Cẩm Niên.

Cố Ninh Phàm.

Tham tướng Huyền Vũ quân của Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận