Đại Hạ Văn Thánh

Chương 532 Năm nào ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở rộ cùng nhau.

Vĩnh Thịnh năm thứ mười hai.

Ngày 25 tháng 12.

Sáng sớm.

Từ sau ngày hôm qua đưa tiễn trở về, Cố Cẩm Niên đều không ngủ.

Hắn ngất đi nên thân thể có chút suy yếu.

Chuẩn xác mà nói thì là suy yếu tinh thần. Trong khoảng thời gian này đã trả qua quá nhiều chuyện khiến tinh thần suy sụp.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cổ thụ hấp thu oán khí chúng sinh.

Giờ Dần.

Trời vừa mới mờ sáng.

Sau một đêm suy nghĩ đã khiến Cố Cẩm Niên bình tĩnh lại rất nhiều.

Cộc cộc.

Dựa theo từng tiếng đập cửa vang lên.

Cố Cẩm Niên biết có người đến.

“Vào đi.”

Rất nhanh.

Cửa phòng bị đẩy ra, là thân ảnh của Tô Hoài Ngọc.

Hắn đi vào trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại. Sau đó đi vào trong phòng, ngồi thẳng xuống.

“Thế tử điện hạ.”

“Kinh đô có ý chỉ.”

“Bách quan đều đang vạch tội ngươi. Lần này làm có chút quá phận, đi quá giới hạn quá nhiều quy củ. Trước quốc pháp, bệ hạ cũng không bảo vệ được ngươi.”

Tô Hoài Ngọc rất lạnh nhạt nói ra ý chỉ của Kinh đô, thông tri cho Cố Cẩm Niên.

Chỉ là nghe nói như vậy nhưng Cố Cẩm Niên không có chút oán giận nào.

Ngược lại hắn cảm thấy bệ hạ không làm sai.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Mặc dù mình vì dân làm việc nhưng xác thật là đã đi quá giới hạn nhiều quy củ.

Nói lời khó nghe, nếu đổi thành người khác làm chuyện như vậy thì bất kể là vì mục đích gì chỉ sợ cũng phải bị ban chết tại chỗ.

Bệ hạ lựa chọn không sai, bách quan vạch tội cũng không sai.

Chỉ là trong này có một số người còn có ý khác.

“Biết.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Hắn rất bình tĩnh. Chủ yếu vẫn là hiểu rõ, gia gia mình nhất định sẽ bảo vệ mình. Lại thêm chuyện mình làm cũng không đáng tội chết.

Cố Cẩm Niên hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Hắn vẫn một mực không làm việc đến ranh giới cuối cùng. Mặc dù đi quá giới hạn quy củ nhưng cũng vừa vặn.

Nếu thật sự làm xằng làm bậy thì ngày hôm qua mình sẽ giết sạch mười vạn đại quân của Kỳ Lâm Vương.

Chỉ là không lựa chọn như vậy vì ba nguyên nhân.

Thứ nhất, mười vạn đại quân không đáng tội chết.

Nói khó nghe là do Kỳ Lâm Vương có dã tâm khác nhưng không có bất kỳ quan hệ nào đối với mười vạn đại quân. Bọn họ cũng có gia đình của mình, cha mẹ của mình, con cái của mình.

Nếu như vì nhất thời phẫn nộ mà giết hết mười vạn quân vậy thì hoàn toàn có thể giết ra một cái uy danh nhưng cũng có thể mang đến hậu quả không cách nào tưởng tượng được.

Chết trên chiến trường có thể chấp nhận nhưng bởi vì dưới sự nóng giận mà chém giết cả mười vạn quân thì không phải người quân tử. Cũng không phải người nhân nghĩa.

Thứ hai, vương triều Đại Hạ sắp khai chiến cùng nước Hung Nô. Triều đình đã phái binh đến trấn áp nhưng nếu không đoạt lại mười hai thành mà đại quân triều đình còn đầy đủ thì dễ nói chuyện.

Nhưng nếu như vì tranh đoạt mười hai thành hay là trong chiến tranh có phát sinh ra biến hóa động trời thì ba mươi vạn đại quân của Kỳ Lâm Vương bất kể như thế nào cũng phải xuất thủ. Không xuất thủ thì hắn chỉ có thể chờ chết.

Như vậy mà đúng thời điểm mấu chốt này lại giết mười vạn người thì khó tránh được sẽ tìm thấy chút phiền phức.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, lừa giết tướng sĩ có hại cho khí vận. Nếu như đang ở vào lúc tranh giành Thiên mệnh, tự mình đang giữ Thiên mệnh mặc dù không rõ Thiên mệnh này có tác dụng gì nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ một chút.

Không được làm chuyện như vậy.

Từ ba điều trên, cùng với lý tính của chính Cố Cẩm Niên chính là nguyên nhân hắn không giết mười vạn thiết kỵ.

Nghe giọng nói của Cố Cẩm Niên, Tô Hoài Ngọc cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Nhưng mà hắn vẫn tiếp tục nói.

“Lần này trở về Kinh chỉ sợ Thế tử điện hạ sẽ phải chịu nỗi khổ lao ngục.”

“Đây cũng là một chuyện tốt. Chí ít có thể mượn cơ hội lần này nhìn cho kỹ đến cùng là ai muốn nhắm vào Thế tử.”

Tô Hoài Ngọc rất lý tính.

“Ta đã hiểu.”

“Tô huynh không cần nhiều lời. Lần này về Kinh, triều đình muốn phạt như thế nào thì phạt.”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong lòng Cố mỗ cũng hiểu rõ, sẽ không làm khó bệ hạ cũng sẽ không để gia gia ta khó xử lý.”

Cố Cẩm Niên rất tự nhiên. Hắn hiểu được Tô Hoài Ngọc nói nhiều như vậy là có ý lo lắng sau khi hắn trở về Kinh mà bệ hạ không chọn giúp mình sẽ sinh ra khúc mắc, ngưng tụ oán khí trong lòng.

“Thế tử đã hiểu là tốt.”

Tô Hoài Ngọc gật nhẹ đầu, nếu Cố Cẩm Niên đã hiểu rõ thì hắn cũng không nói nhiều làm gì.

Chỉ là sau khi Tô Hoài Ngọc nói câu này, Cố Cẩm Niên không khỏi nói.

“Chuyện Thanh Viễn tự có tra ra tình huống không?”

Cố Cẩm Niên hỏi thăm người kia.

Chuyện này còn lâu mới có hồi kết.

Đối với chuyện trẻ con mất tích bị đưa đến Thanh Viễn tự nếu là lừa bán thì còn dễ, dù sao cũng là mờ mắt vì tiền.

Nhưng chuyện này không hề đơn giản như vậy, đứa trẻ không bị lừa bán mà bị xem như vật chứa rèn luyện ra tinh huyết.

Điều này làm cho người khác nghi hoặc.

“Có chút manh mối.”

“Nhưng không xác định, có khả năng là tu luyện ma công nhưng mà khả năng không lớn.”

Tô Hoài Ngọc nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận