Đại Hạ Văn Thánh

Chương 202 Dư luận thay đổi, bách tính sôi trào, giao phong sau tai họa, cổ thụ biến hóa 3

"Đây là kế sách Cố Cẩm Niên dâng lên?"

"Hít, kế này thật kinh khủng, đây là dương mưu đấy."

"Chả trách giá lương thực Giang Ninh phủ lại tăng bạo, hóa ra là ẩn giấu huyền cơ á."

"Mưu kế này, quả nhiên vừa tàn nhẫn vừa thâm độc, đùa bỡn mễ thương Giang Ninh phủ trong lòng bàn tay."

"Mưu kế này, ta chưa bao giờ nghe thấy, ta nghĩ cũng không dám nghĩ, khả năng nắm bắt lòng người quá giỏi rồi."

Vào lúc này, tất cả thư sinh đều ngây ngốc.

Sở dĩ bọn hắn dám tụ tập, muốn hô bằng gọi hữu đi hoàng cung giải oan.

Chủ yếu là vì dân chúng Giang Ninh phủ gặp cảnh lầm than, dân chúng chịu khổ gặp nạn, dùng chuyện này làm lá chắn, căn bản không sợ thứ gì.

Nhưng bây giờ sự việc đã rõ ràng, thực sự là Cố Cẩm Niên hiến kế, chẳng những Cố Cẩm Niên hiến kế, mà còn giải quyết hoàn hảo tai họa lương thực của Giang Ninh phủ.

Trước sau chỉ mới năm ngày, sự hỗn loạn ở Giang Ninh phủ đã được giải quyết.

Điều này quả thực không thể tin nổi, dù bọn hắn có đầy địch ý với Cố Cẩm Niên, nhưng khi nghe xong kế sách này, trong lòng bọn họ không tự chủ được mà khâm phục Cố Cẩm Niên.

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì hả?"

"Còn muốn tiếp tục gây loạn sao?"

Có người nuốt ngụm nước bọt, không nhịn được hỏi mọi người.

"Còn ẫm ĩ cái rắm, lúc ta tới đây, cha ta đặc biệt dặn dò tuyệt đối không được liên luỵ vào, Trấn Quốc Công đã nổi trận lôi đình trên triều, bệ hạ cũng nổi trận lôi đình."

"Hơn ba ngàn bốn trăm đồng môn, chỉ sợ đều gặp xui xẻo, đúng là có người ngấm ngầm kích động xúi giục, hiện tại đều nhận tội, những người nhận tội chắc chắn sẽ phải chết, còn lại 3,400 người, khả năng cũng sẽ bị phạt nặng."

"Nếu chúng ta còn dám làm loạn, bệ hạ xử trí chúng ta như thế nào thì ta không biết, nhưng Cố gia nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Các ngươi còn dám làm loạn chắc?"

Đối phương nói đến đây, thần sắc hơi khó coi.

Quả nhiên vừa nghe xong, tất cả người đọc sách ở đây đều kìm lòng không đặng nuốt ngụm nước bọt.

Tất cả những ai nhận tội nhận phạt đều sẽ bị xử tử.

3,400 người còn lại sẽ bị nghiêm phạt, quả thật kinh hoàng.

Cái gọi là pháp luật không trách công chúng, huống chi là hơn ba ngàn người đọc sách? Chỉ cần không xảy ra chuyện cực kỳ ác liệt, phỏng chừng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Nhưng bây giờ bệ hạ muốn phạt nặng, Cố gia cũng sẽ ra tay, có thể tưởng tượng được đằng sau chuyện này còn có điều ẩn giấu.

Nói rõ rằng, Hoàng đế Đại Hạ muốn ra tay với văn nhân.

"Khụ khụ, Trương huynh, ta còn có chuyện quan trọng, ta về trước đây."

"Ai nha, Lý huynh, cùng về đi, ta cũng có chuyện quan trọng."

"Nếu là một trận hiểu lầm, vậy ngu đệ xin được cáo lui trước."

"Hóa ra có người châm ngòi ly gián, ta nói sao cứ cảm giác có chút không đúng chứ lị, ta về trước đây, phải nghiên cứu lại một chút."

Bây giờ, đám người ngươi một câu ta một câu, nháo nhào lên tiếng.

Bọn hắn không dám tiếp tục đợi ở chỗ này, sợ vừa quay đầu đã có người đến tra, phát hiện bọn hắn ý đồ bất chính nên bắt hết lại, đây chẳng phải là chịu thiệt sao?

"Chư vị, không cần như vậy, không có gì phải sợ cả."

"Chư vị, chư vị."

"Sao các ngươi đều đi rồi?"

Nhìn thấy từng người một rời đi, sắc mặt Trương Uân rất khó coi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng vạch tội Cố Cẩm Niên, nhưng không nghờ lại có sự đảo ngược lớn như vậy.

Kết qủa lòng người phân tán, căn bản không ai dám khiêu chiến Cố Cẩm Niên nữa.

Người đi hết, Trương Uân vừa tức vừa buồn bực, cuối cùng hung hăng nện một quyền vào cây cột nhà, nhưng một giây sau gương mặt lập tức nhăn lại.

Có chút đau tay.

Chưa đến hai ba canh giờ.

Toàn bộ kinh đô Đại Hạ yên tĩnh một cách khó hiểu, nhất là người đọc sách, trước đó còn tốp năm tốp ba, khẳng khái hăng hái nhục mạ Cố Cẩm Niên.

Hiện tại toàn bộ đều im lặng.

Nhưng không lên tiếng không có nghĩa là sẽ không sao.

Vào lúc này, Huyền Đăng Ti, Trấn Phủ ti, Đại Lý Tự, Hình bộ, Thiên Vũ quân, Kinh Môn quân, Huyền Vũ quân, đều đang lùng soát toàn thành.

Phàm là kẻ tham dự vào việc này, hoặc có liên quan lớn đến việc này, toàn bộ bị bắt về thẩm vấn.

Đội quân hùng hậu rầm rộ khiến lòng người hoảng sợ .

Trận lục soát này là nhằm vào người đọc sách, đối với bách tính mà nói vẫn khá tốt không bị quấy nhiễu quá nhiều.

Về phần những người đọc sách bị bắt, cũng không hà khắc quá, mà chỉ hù dọa một chút.

Bắt người đi, sau đó hỏi rõ ràng thân phận, lại dọa nạt vài câu, cái gì mà đồng đảng của ngươi đã nhận tội, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nói rõ ràng, tránh chịu nỗi khổ lao ngục.

Ta có thể bắt ngươi thì khẳng định là có chứng cứ, không có chứng cứ sẽ không bắt ngươi.

Ngươi phối hợp với ta, ta phối hợp ngươi, ngươi để cho ta sớm được nghỉ ngơi, ta cũng sẽ không làm gì quá đáng với ngươi.

Sau khi nói những lời này, nếu người vẫn hỏi gì cũng không biết, thì được thả về nhà.

Nếu thật sự khai ra vài chuyện, vậy ngươi cứ từ từ nói tiếp.

Nói chung chủ yếu vẫn là hù dọa, chứ thật sự động thủ với đám văn nhân này cũng không thực tế lắm, dù sao chuyện không có gì to tát, người tham dự không nhiều, chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh văn nhân mà thôi.

Đừng không có việc gì lại bịa đặt nói lung tung, kẻ xui khiến rất đáng ghét, kẻ không có đầu óc càng đáng ghét hơn, mà kẻ ngu ngốc khẳng định đáng hận hơn kẻ xấu.

Kẻ xấu có mục đích, đứng trên lập trường của hắn làm như vậy là đúng.

Nhưng kẻ ngu xuẩn thì khác, bắt ngươi về, ngươi nói ngươi không biết gì hết, hoàn toàn bị người dắt mũi.

Nói ngươi có tội không sai, nhưng phạt quá ác thì cũng không nhân đạo lắm.

Nói ngươi không có tội cũng đúng, nhưng không phạt ngươi, cục tức này nuốt không trôi.

Cho nên việc này phải xem tâm tư của Hoàng đế như thế nào, có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Tại thời điểm này.

Trong Tướng phủ.

Tể tướng Lý Thiện, Lại bộ Thượng thư Hồ Dung, Lễ bộ Thượng thư Dương Khai, ba người tụ tập ở đây.

Trừ Tể tướng, Hồ Dung và Dương Khai là thế lực của Thái tử.

Trên thực tế, Lý Thiện cũng được coi là nửa người của Thái tử, chẳng qua hắn là Tể tướng, trong lòng khẳng định hi vọng Thái tử đăng cơ, nhưng thời điểm xử lý chuyện, nhất định phải chấp hành công bằng, không được tham dự vào tranh đoạt giữa các đảng phái.

Nếu không, cái chức Tể tướng của ông ta cũng khó giữ.

Lễ bộ Thượng thư Dương Khai rất đơn giản, hắn là người Lễ bộ, là Đại Nho đương triều, già trẻ phân chia thâm căn cố đế, ủng hộ Thái tử vô điều kiện.

Lại bộ Thượng thư thì do một tay Thái tử đề bạt lên lúc Thái tử đang giám quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận