Đại Hạ Văn Thánh

Chương 399 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(4)

Hắn nói ra tất cả lợi ích khi hòa thân.

Bởi vì hắn biết, đây là chuyện tốt.

Lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế rất kinh ngạc, Lưu Ngôn một bên càng kinh ngạc vô cùng.

Họ không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại có khứu giác nhạy cảm với chính trị như thế, cơ hồ tinh tường tất cả mục đích của việc hòa thân.

Hơn nữa còn nhìn thấu triệt để mọi chuyện đến vậy.

Đặc biệt là Vĩnh Thịnh Đại Đế, sau khi Cố Cẩm Niên đưa ra đề nghị không hòa thân, ông trước tiên cho rằng, Cố Cẩm Niên vẫn còn tuổi trẻ, không nhịn được tính tình, cho nên mới không hi vọng hòa thân.

Luôn có người cho rằng hòa thân là biểu hiện mềm yếu.

Nhưng trên thực tế, trong bất cứ chuyện gì cũng sẽ có nhu cầu chính trị, đại quốc chú trọng là kế hoãn binh.

Vì cơn tức giận nhất thời mà đổi lấy hi sinh trong hiện tại, điều này không cần thiết.

Dùng cái giá thấp nhất, đổi lấy sự hi sinh lớn nhất của kẻ thù, đây mới là ván cờ giữa các cường quốc.

Hi sinh một nữ nhân, đổi lấy hai mươi năm để quốc gia ổn định phát triển, sau đó đạp phá vương đình, đánh chiếm lãnh thổ Hung Nô, đổi lại bất cứ một vị Hoàng đế nào cũng đều nguyện ý.

Bởi vì nói một câu không dễ nghe, nếu hiện tại Đại Hạ có trăm vạn kỵ binh thì cần bách tính phải nói ư? Cần người khác phải nói không kết giao ư?

Người Hung Nô dám liếc mắt khinh thường người Đại Hạ sao?

Liếc một liếc ta lập tức san bằng Hung Nô các ngươi.

Đáng tiếc, Vương Triều Đại Hạ không có trăm vạn kỵ binh, cần phải ẩn nhẫn, từ đó mới có thể một kích trí mạng.

Nếu không, Đại Hạ có thể đánh với Hung Nô một trận, nhưng không có năng lực chống lại Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim luôn nhằm vào.

"Ngươi đã minh bạch, vì sao còn muốn…?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua Cố Cẩm Niên.

Ông không hiểu.

Tự hắn đã biết chỗ tốt khi hòa thân, nhưng vì sao còn muốn từ chối.

Nghe hỏi vậy, Cố Cẩm Niên im lặng.

Là thật sự im lặng.

Trước đó dù Dương Hàn Nhu, hay học sinh thư viện Đại Hạ, đều hi vọng hắn có thể ra mặt hỗ trợ, năn nỉ Hoàng đế một chút, không nên hòa thân.

Cố Cẩm Niên sở dĩ không đồng ý nguyên nhân chính vì điểm này.

Vì sao không đáp ứng?

Làm sao để thuyết phục cữu cữu?

Ngươi nói ngươi không rõ chỗ tốt của hòa thân là gì, vậy còn dễ nói, coi như ngươi vì khí phách thiếu niên.

Nhưng vấn đề là, ngươi biết rõ hòa thân có lợi gì, đối với quốc gia mà nói đây là một chuyện tốt, ngươi vì sao không đồng ý?

Vì không vui ư?

Vì không phục ư?

Vậy hóa ra ngươi chẳng phải trở thành tiểu hài tử?

Đây là triều đình, người trước mặt là Hoàng đế, là Hoàng đế thống trị một vương triều đấy.

Không phải tiểu hài tử.

Không phải chơi nhà chòi.

Chính trị là chuyện phức tạp nhất trên thế gian, không ai có thể triệt để nói rõ ràng, trong này liên quan đến lòng người, liên quan đến lợi ích.

Rất rất nhiều thứ.

Đối mặt với câu hỏi của cữu cữu, Cố Cẩm Niên im lặng một hồi, cuối cùng hít sâu một hơi nói.

"Ta không biết."

Đây là câu trả lời của Cố Cẩm Niên.

Thật sự là hắn không biết nên làm sao để trả lời.

Vì sạo khước từ hòa thân.

Bởi vì ta rất tức giận, vì ta không chấp nhận được, vì ta cảm thấy hòa thân gả đi là mất mặt?

Không.

Những điều này đều không phải đáp án, hơn nữa nếu hắn nói ra câu trả lời này, chỉ sợ sẽ khiến cữu cữu phải xem thường hắn.

Nghe Cố Cẩm Niên nói vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên rồi bảo.

"Muốn thành đại sự, tất phải học được cách nhẫn nhịn."

"Cẩm Niên, trên thế gian này, chuyện không như ý có đến tám chín phần mười."

"Ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời nói này của cữu cữu."

"Không cần để ý ngươi đã hi sinh cái gì, mà phải quan tâm tương lai ngươi có thể đạt được thứ gì."

"Tâm của ngươi vẫn là quá thiện, ngươi phải hung ác lên."

"Lão gia tử không thể bảo vệ ngươi cả một đời, cữu cữu cũng không thể bảo vệ ngươi được cả một đời."

"Ngươi còn trẻ, bây giờ ngươi muốn ầm ĩ thế nào đều có thể, nhưng một ngày nào đó ngươi phải trưởng thành, chờ ngươi trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện không thể náo loạn nữa."

"Phải tuân quy củ và đánh bại kẻ thù trong phạm vi quy củ, ngay cả cữu cữu cũng phải tuân thủ cái quy củ này, vi phạm một lần, thanh danh đời này liền mất hết."

"Vạn dân phỉ báng, ngươi gánh chịu không nổi”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói lời thấm thía.

Mà ý tứ lời nói này, cũng rất đơn giản.

Quy củ là tất cả mọi người định ra, mỗi người đều phải tuân theo quy củ, ngươi có thể không tuân quy củ, nhưng kết cục cuối cùng chính là chết.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng có một lần không tuân theo quy củ, đó là tạo phản, nhưng kết quả thì sao? Ông đời đời kiếp kiếp, ngàn ngàn vạn vạn năm đều phải chịu người đời sau thóai mạ.

Vĩnh Thịnh Hoàng đế, hoàng vị này, là dựa vào tạo phản để có được.

Mỗi lần nghĩ đến, ông lại có cảm giác tuyệt vọng, mặc kệ ông chăm lo quản lý như thế nào, nhưng hai chữ tạo phản trong mắt ông vẫn vô cùng chói mắt.

Ông đã bị rồi nên không hi vọng Cố Cẩm Niên cũng rơi vào kết cục giống vậy.

Ông càng hi vọng Cố Cẩm Niên có thể bảo vệ tốt quy củ, dựa vào Cố gia, dựa vào bản thân ông, trưởng thành thật tốt, trở thành trụ cột của Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận