Đại Hạ Văn Thánh

835 Chuyện thôn phế tích, Cố Cẩm Niên giận dữ điều khiển đại quân san bằng Ninh Vương phủ!(7)

“Đại cục cái rắm gì.”

“Trẫm nhẫn nhịn Ninh Vương rất lâu.”

“Coi là trẫm thật sự sợ hắn ta sao?”

“Trận chiến ở Tây Bắc không hao phí một binh một tốt nào. Nếu thật sự động thủ thì trẫm còn phải sợ hắn ta sao? Lại nói, Ninh Vương dám thật sự động thủ sao?”

“Coi như thực sự có can đảm.”

“Cùng lắm thì trẫm ngự giá thân chinh, bình định nội loạn.”

“Năm đó trẫm lấy năm vạn tướng sĩ khởi binh, ngồi lên vị trí này.”

“Bây giờ tay cầm trăm vạn hùng binh, vì sao lại phải sợ một Ninh Vương.”

“Coi như thật có ảnh hưởng gì, ai dám nhảy ra, trẫm sẽ giết kẻ đó. Mượn cơ hội này hoàn toàn bình định nội loạn, cũng bảo đảm hậu thế không lo.”

“Đi!”

“Theo ý chỉ làm việc.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp nói.

Đại cục làm trọng sao?

Nghĩ lại cho kỹ sao?

Nghĩ lại con mẹ ngươi. Nếu không phải ngồi ở vị trí này và phải cân nhắc người dân Đại Hạ thì với tính tình của ông, mười năm trước đã làm thịt Ninh Vương.

Lập tức Hoàng đế, há có phải là loại người nhát gan sợ phiền phức như vậy?

Làm Hoàng đế có trách nhiệm mới có lo lắng.

Thật sự dứt bỏ mặc kệ những điều này thì bất cứ kẻ nào có bản lĩnh cứ đứng ra. Ngay cả chất tử mình cũng dám tạo phản, còn sợ giết mấy huynh đệ tay chân sao?

“Bệ hạ.”

Dương Khai còn muốn lên tiếng thuyết phục. Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh như băng.

Nhất thời, Dương Khai đành ngậm miệng.

Tâm ý Hoàng đế đã quyết. Thân là thần tử, nên khuyên cũng đã khuyên, không còn gì đáng nói.

“Thần, lập tức bắt đầu làm ngay.”

Dương Khai không nhiều lời, trực tiếp quay người rời đi.

Sau khi đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm.

Dương Khai nhìn lướt qua bầu trời, một màu xanh biếc.

“Ninh Vương ơi Ninh Vương, ngươi xem ngươi ăn no rửng mỡ sao lại đi đắc tội Cố Cẩm Niên.”

“Đây không phải tìm chết sao?”

Dương Khai thở dài.

Người khác không hiểu rõ nhưng Dương Khai lại rất rõ ràng. Đắc tội Cố Cẩm Niên dường như không có một ai có kết cục tốt.

Đám người này thật sự không nhớ lâu sao?

Rất nhanh.

Chưa đến một canh giờ.

Ba mươi vạn đại quân xuất động.

Mà giờ khắc này.

Tây Cảnh Đại Hạ.

Phủ Thường Ninh.

Nơi này chính là chỗ ở của Ninh Vương.

Bên ngoài phủ Thường Ninh, ngọc liễn xuất hiện. Dường như không nhìn thị vệ canh cổng mà hướng thẳng đến trong phủ chạy đi.

“Dừng lại, ai dám xông thành?”

“Ai dám làm loạn?”

Nhìn thấy ngọc liễn xuất hiện, những thị vệ này từng người rống to, tướng sĩ phủ Thường Ninh cũng không phải người bình thường. Cho dù là thị vệ thủ thành cũng đều là người của Ninh Vương.

Coi như nhìn thấy đại quan triều đình, cũng vẫn cao cao tại thượng như cũ.

“Các ngươi mắt chó mù sao, Thiên mệnh Hầu giá lâm, đều cút đi.”

Tùy tùng gần thét, nhìn thị vệ hằm hằm như vậy, trong mắt lộ ra sát ý.

“Thiên mệnh Hầu sao?”

“Cố Cẩm Niên ư? Thế tử điện hạ?”

Nghe được ba chữ Thiên mệnh Hầu, bọn thị vệ này hoàn toàn không dám lộn xộn.

Nói đùa, hôm qua mới chiếu cáo thiên hạ, đệ nhất Hầu Đại Hạ, ban danh Thiên mệnh.

Bọn họ không ngốc, sao có thể không biết tên tuổi của Cố Cẩm Niên?

Người này ai dám đắc tội?

Chán sống sao?

Ngọc liễn đi vào.

Không một ai dám ngăn cản.

Bên trong phủ Thường Ninh sớm có người đi đến, điều tra rõ phương hướng phủ Ninh Vương.

Cho nên cả hai tiếp ứng, thẳng đến phủ Ninh Vương.

Sau hai khắc đồng hồ.

Phủ Ninh Vương xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạch ngọc trải đất, cả một đầu đường cái, lộ ra vẻ sạch sẽ vô cùng. Gạch đá trên đất đều là do bạch ngọc đúc thành, lộ ra vẻ hoa lệ vô cùng.

Đây chính là phủ Ninh Vương.

Khí phái vô cùng.

Cổng càng trưng bày hai con Kỳ Lân sư tử to lớn, biểu tượng cho Vương phủ cao quý.

Ngoài cửa Vương phủ có khoảng 50 người trấn thủ, đều là thiết kỵ Hắc Thủy. Khi ngọc liễn đi đến đây.

Những tướng sĩ này trực tiếp rút đao, sắc mặt băng lãnh.

“Dừng lại.”

“Đây là phủ Ninh Vương, xuống ngựa!”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, vô cùng kiêu căng.

“Cút!”

Sau một khắc, bên trong ngọc liễn truyền ra một giọng nói khủng bố.

Chỉ thanh âm này trực tiếp đánh bay bốn mươi người, trọng thương ngã xuống đất tại chỗ.

Bây giờ Cố Cẩm Niên chính là cường giả Thần Thông cảnh. Tu luyện Bàn Vũ Chí Tôn Công, giống như là Võ Vương.

Chỉ 40 thiết kỵ Hắc Thủy có tính là gì?

Chỉ là động tĩnh này nháy mắt kinh động đến Vương phủ. Nhất thời, lần lượt từng thân ảnh nhanh chóng từ trong Vương phủ đuổi ra.

Mà bên ngoài Vương phủ.

Ngọc liễn đã hoành lập, ngăn ở ngoài cửa Vương phủ.

“Lý Lãnh Thu.”

“Lăn ra đây cho bản Hầu.”

Sau một khắc.

Thanh âm điếc tai vang lên.

Trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên dường như không dông dài, cũng không vòng vo, trực tiếp để Lý Lãnh Thu cút ra đây.

Thanh âm này khiến cho Vương phủ cũng có chút rung động.

Mặc dù không phải Võ Vương nhưng thực lực đã đạt đến Võ Vương cảnh, có thể làm được đến trình độ này.

“Xin hỏi là Thiên mệnh Hầu giá lâm sao?”

“Vương gia cho mời.”

Cũng vào lúc này, trong Vương phủ có một thân ảnh đi ra. Có lẽ là quản gia phủ Ninh Vương, ông ta đứng ra, cung kính nhìn về ngọc liễn, muốn mời Cố Cẩm Niên ra.

“Để Lý Lãnh Thu lăn ra đây.”

“Đừng ở chỗ này nói nhảm.”

“Ta chỉ cần một mình Lý Lãnh Thu.”

“Hiện tại giao ra.”

“Bản Hầu lập tức rời đi. Nếu không đừng trách Bản Hầu không nể tình.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Hiện tại hắn chính là muốn tên Lý Lãnh Thu này.

Ninh Vương đều dễ nói.

Mặc dù không biết Ninh Vương có làm chuyện gì táng tận lương tâm hay không nhưng mình không có chứng cứ, trước xử lý Lý Lãnh Thu rồi lại nói.

Nghe giọng nói của Cố Cẩm Niên.

Quản gia phủ Ninh Vương không biết nên nói cái gì.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên.

“Điệt nhi Cẩm Niên, Ninh Vương cho mời.”

“Đều là người một nhà cần gì phải thế. Để cho người ngoài chê cười đối với ai cũng không tốt.”

“Ngươi nói có phải không?”

Giọng nói vang lên.

Một vị mỹ phụ đi ra, là Vương phi Ninh Vương.

Ở thời điểm này bà ta ra mặt cũng coi là hòa hoãn một chút xấu hổ.

Chỉ là.

Bên trong ngọc liễn.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vẫn lạnh lùng sắc bén như cũ.

“Ai là người một nhà với các người?”

“Có thể sinh ra một tên súc sinh như Lý Lãnh Thu mà các ngươi vẫn xứng làm người sao?”

“Đừng ở chỗ này làm ô uế thanh danh của Bản Hầu.”

“Giao Lý Lãnh Thu ra đây.”

“Đây là lần cuối cùng Bản Hầu thông báo.”

Cố Cẩm Niên rất thẳng thắn.

Một chút mặt mũi cũng không cho.

Đều đã đến lúc này còn cho mặt mũi làm gì?

Nếu không phải đại quân chưa đến thì hắn đã hạ lệnh san bằng phủ Ninh Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận