Đại Hạ Văn Thánh

1271 Đại Hạ có tiền! Ngự giá thân chinh! Thảo phạt Hung Nô! Bất Dạ Thành Đại Hạ khai trương!(5)

Mà bây giờ không có bạc, chuyện năm ốc đảo chỉ có thể chậm rãi tiến hành.

Hiện tại kéo một ngày, tương lai thành công sẽ đến chậm đi một ngày.

"Chuyện hội Đồng Minh, Dương ái khanh nghĩ như thế nào?"

Nhắc đến hội Đồng Minh, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi mở miệng, hỏi thăm Dương Khai có cách nghĩ thế nào.

Vấn đề tiền giấy Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đại Đế không quá nguyện ý, trước đó đã từng thực hiện một lần, suýt nữa thì làm sụp đổ hệ thống kinh tế của Đại Hạ.

Hiện tại vương triều Đại Kim thực hiện, ông cũng đã lâp tức thương nghị cùng Hà Ngôn, biết rõ tiền giấy này không phải muốn làm liền làm ra.

Dù sao tối thiểu nhất, vương triều Đại Hạ không làm được.

"Bệ hạ, hội Đồng Minh hoàn toàn đang khiêu khích vương triều Đại Hạ ta, Lễ bộ đang chuẩn bị tuyên văn."

"Nếu hội Đồng Minh thành lập, Lễ bộ sẽ đoạn tuyệt quan hệ nước bạn với chư quốc, bất kỳ người nào gia nhập hội Đồng Minh, sẽ không thể dựa vào vương triều Đại Hạ ta."

"Về mặt mậu dịch và vận tải, cũng tiến hành giáng một đòn mạnh."

Dương Khai lên tiếng.

Đây là ý tưởng của ông ấy.

Cũng là cách nghĩ của các đại thần.

Dù sao hội Đồng Minh là do Tiên môn, Phật môn, và vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La liên thủ thành lập, ngươi muốn ngăn cản có lẽ sẽ rất khó.

Chỉ có thể uy hiếp một vài nước chư hầu, gây trở ngại cho hội Đồng Minh, nếu không, một câu cũng không nói, thật sự cho rằng Đại Hạ rất dễ bị bắt nạt sao.

Thế nhưng, câu trả lời như vậy cũng không làm Vĩnh Thịnh Đại Đế hài lòng.

"Chỉ cắt đứt hợp tác thương mậu, tác dụng uy hiếp của việc này không quá lớn."

"Trẫm có một kế sách, không biết chư vị ái khanh cảm thấy thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, sau khi nói xong lời này, trong ánh nhìn chăm chú của bách quan, Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi nói.

"Chinh chiến Hung Nô."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói ra bốn chữ này.

Trong một khắc, văn võ toàn triều kinh ngạc.

Chinh chiến Hung Nô?

Đây không phải là việc nhỏ.

Nếu khai chiến, vậy thì không phải thảo phạt đơn giản, mà là phải treo cờ hiệu diệt quốc mà đến, nếu không, đi qua đánh một trận đâu có ý nghĩa gì?

Nhà mình hiện tại có một đống chuyện vẫn chưa xử lý xong, lại còn muốn tuyên chiến?

"Bệ hạ, tuyệt đối không thể."

"Bệ hạ, vào lúc này, Đại Hạ ta không chịu nổi một trận đại chiến."

"Ba địa phương gặp thiên tai còn chưa hoàn toàn ổn định, năm ốc đảo lớn đang chậm rãi di dân đến, lúc này tuyệt đối không thể làm loạn được."

"Xin bệ hạ nghĩ lại."

Lúc này, các văn thần chen nhau lên tiếng, từng người từ chối, Dương Khai, Hồ Dung, Hà Ngôn, Vương Khải Tân, đều mở miệng, ngay cả Triệu Ích Dương Binh bộ Thượng thư, cũng không khỏi đứng ra theo, mặc dù không từ chối, nhưng thái độ rất rõ ràng.

Lúc quan trọng này, thật sự không thể đánh.

Nhưng các văn thần từ chối, còn nhóm võ tướng lại kích động không thôi, bây giờ biết được quận Giang Trung có nhiều lương thực như vậy, cả đám tướng sĩ đều nổi lên tâm tư.

Đối với nhóm võ tướng tới nói, chỉ có chinh chiến mới có thể thăng quan, thật sự muốn đánh, cũng không phải chuyện xấu với bọn họ.

"Bệ hạ, thần cho rằng có thể, hành động của hội Đồng Minh, hoàn toàn là xem thường vương triều Đại Hạ ta, bây giờ quận Giang Trung mỗi năm có thể trồng ra năm mươi vạn vạn thạch lương thực, hơn nữa đều là Long mễ tốt thế này, chỉ cần mười vạn vạn thạch Long mễ, thần nguyện ý thay bệ hạ, quét ngang Hung Nô, ngựa đạp vương đình."

Một vị Hầu gia đứng ra, trực tiếp chủ động xin đi.

Nhưng ngay sau đó có một giọng nói khác vang lên.

"Lão thần nguyện ý vì bệ hạ, quét ngang Hung Nô, lão thần năm nay dù tám mươi lẻ ba, nhưng lão thần vẫn khí lực tráng kiện, có thể cống hiến sức lực vì bệ hạ, không cần mười vạn vạn thạch lương thực, chỉ cần cho lão thần tám vạn vạn thạch lương thực là đủ rồi."

Một vị Quốc Công đứng dậy, lúc nãy ông ta đã tính sơ qua, đâu cần mười vạn vạn thạch lương thực chứ, dù trăm vạn đại quân xuất chinh.

Một tướng sĩ một ngày dùng hết một cân gạo, tính cả tiêu hao khi vận chuyển, tính cả lương thảo chiến mã, tính cả mọi thứ vân vân mây mây, một ngày cũng chỉ dùng hết năm trăm vạn cân lương thực.

Một năm cũng chỉ tiêu hao một ngàn năm trăm vạn thạch lương thực.

Đương nhiên đây chỉ là tiêu hao đơn giản nhất, nếu thật sự đánh trận, thì còn phải khao thưởng tam quân, phải phát quân lương đủ kiểu.

Tiêu xài trong một năm có thể khống chế ở mức một vạn vạn thạch lương thực.

Tính đánh trận ba năm, cộng thêm các loại trợ cấp và các loại hao tổn thêm cả một loạt thứ khác.

Ba vạn vạn thạch lương thực là vừa đủ, đòi nhiều hơn năm vạn vạn thạch là dùng để nâng cao lòng quân, cộng thêm nếu đánh thắng trận thì lại phát thêm chút quân lương, đề cao sĩ khí.

Vừa nghĩ như thế, nội tâm Tín Quốc Công gào thét.

Đời này chưa bao giờ đánh qua trận nào giàu như thế.

Nếu bệ hạ phê duyệt, mình mang theo tám vạn vạn thạch lương thực, còn sợ đánh không lại sao?

Ta dây dưa kéo dài cũng có thể mài chết đám chó Hung Nô này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận