Đại Hạ Văn Thánh

1311 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(3)

"Hứa đại nhân, Hứa đại nhân, ta có nhận cho ngài một bát nè."

Lúc này, Hộ Bộ Tả Thị Lang tới cạnh Hứa Ngôn, trên tay cầm một bát sữa dê tổ yến, cười ha hả nhìn ông ta.

Nghe Tả Thị Lang nói thế, Hứa Ngôn không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Không cần."

Tả Thị Lang nghe vậy, hơi hơi xấu hổ.

"Hứa đại nhân, thật ra cũng không cần cứng ngắc như vậy, đồ cho không mà không uống thì rất lãng phí đó."

"Mà sữa dê tổ yến này, thật sự rất dễ uống, thật đó,  không tin ta uống cho đại nhân xem."

Tả Thị Lang vừa nói xong, nhanh chóng uống một ngụm, miệng đầy mùi sữa thơm, vô cùng thoải mái.

"Một bát sữa dễ tổ yến thì tính là gì."

"Xem bộ dạng của ngươi kìa."

Nhìn thấy thủ hạ của mình như thế, Hứa Ngôn chẳng cao hứng nổi.

"Không phải đâu, đại nhân, cái này thật sự ăn rất ngon, mùi sữa rất thơm, không tin ngươi ăn thử một miếng đi."

Tả Thị lang cố giải thích, hy vọng Hứa Ngôn nếm thử một chút.

Thấy đối phương như vậy, Hứa Ngôn thật không còn lời nào để nói.

"Vậy đại nhân, ngươi không ăn thì để thuộc hạ ăn nha?"

Đối phương lên tiếng hỏi

Nghe vậy, Hứa Ngôn liếc mắt nhìn tất cả quan viên, thấy tất cả mọi người đều đã uống rồi, ngượng ngùng kho khan hai tiếng.

"Ngon đến vậy sao?"

"Hừ, bản quan không ăn đồ bố thí."

Hứa Ngôn lên tiếng, vẫn cố gắng giữ chút cốt khí cuối cùng.

Cùng lúc đó, giọng của thái giám vang lên

Tuyên.

Bách quan vào triều.

Lúc này bách quan mới trả bát đựng sữa dê tổ yến trả lại cho tùy tùng, nhanh chân vào triều.

"Vân Thiên."

"Những việc ngoài cung như này, ngươi phải nhớ rõ, thân là quan Ngự Sử, ngươi không được quên chức trách của mình"

Hứa Ngôn mở miệng, tỏ ra thiện ý nhắc nhở Trường Vân Thiên một số chuyện, tất cả quan viên ở đây đều ăn một bát sữa dê tổ yến, chỉ có Trường Vân Thiên - quan Ngự Sử mới này là không ăn.

Cho nên ông ta nhắc nhở hắn ta mấy câu.

Chủ yếu là vì lúc nãy Trường Vân Thiên đã nói giúp ông ta mấy câu.

"Hạ quan minh bạch, đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Nghe thấy Hứa Ngôn nhắc nhở, Trường Vân Thiên lập tức lên tiếng, cảm tạ một tiếng.

Cứ như vậy. Bách quan vào triều,

Nội dung buổi lên triều cũng tuần tự như bình thường.

Những vấn đề được bàn luận đầu tiên đều là quốc gia đại sự, động thái gần đây của các quốc gia xung quanh hoặc là vấn đề nội bộ của vương triều Đại Hạ.

Tổng kết lại có ba chuyện chính

Thứ nhất, bởi vì vận chuyển kịp thời Long Mễ Giang Trung tới ba đại vùng bị thiên tai, tình hình trước mắt đã ổn định, nhưng tu sửa và xây dựng lại nhà cửa đường xá thì cần rất nhiều tiền bạc.

Thứ hai, việc di cư của năm ốc đảo lớn đang được thực hiện một cách có trật tự.

Thứ ba là vấn đề của hội Đồng Minh, mặc dù một số biện pháp đã được thực hiện đối với các quốc gia, nhưng vấn đề là những biện pháp này không ảnh hưởng đến họ.

Mà hiện tại, vương triều Đại Hạ đã có được danh sách sơ bộ của Liên minh.

Trong danh sách có rất nhiều quốc gia, đối với chuyện này, triều đình vẫn phải mạnh mẽ cảnh cáo, biện pháp cụ thể cần cân nhắc kỹ lưỡng, chiến tranh giữa các quốc gia tuyệt đối không hề đơn giản, không thể nói đánh là đánh ngay được, cần phải cân nhắc kỹ lưỡng rất nhiều vấn đề khác nữa.

Sau khi buổi triều kết thúc như bình thường

Cuối cùng, giọng nói của Hứa Ngôn mới vang lên.

"Bệ hạ, thần có việc bẩm tấu."

Thấy Hứa Ngôn mở miệng, văn võ bá quan trong triều đều nhìn về phía ông ta

"Bởi vì ba vùng lớn bị thiên tai, cộng thêm vấn đề năm ốc đảo lớn di cư."

"Ngân lượng trong quốc khố ngày một eo hẹp, cấp phát năm nay của Công Bộ và Lễ Bộ e rằng sẽ bị hủy bỏ, xin hai bộ thứ lỗi, mời bệ hạ phê chuẩn."

Hứa Ngôn bình tĩnh lên tiếng.

Lời vừa dứt, triều thần khẽ nhíu mày, mọi người cũng không phải kẻ ngu ngốc, rõ ràng là Hộ Bộ đang làm khó làm dễ Công Bộ và Lễ Bộ.

Cấp phát này không ít, mà còn thuộc về loại cấp phát cho việc nghiên cứu phát minh, mặc dù không đến mức khiến Bộ đó ngừng hoạt động, nhưng khẳng định cuộc sống sẽ không dễ dàng gì, ít nhất là trong thời gian tới sẽ chật vật khốn khó.

Cho nên khi nghe Hứa Ngôn nói vậy, văn võ bá quan cũng không biết nên nói gì.

Cũng cảm thấy có chút bất bình thay cho Dương Khai cùng Vương Khải Tân, nhưng cũng cảm thấy hai người này đúng là có hơi phách lối, giờ thì hay rồi, chọc tới Hộ Bộ Thượng thư?

Ngươi đây là ăn no không có chuyện làm đúng không?

Mà cái lão Hứa Ngôn này cũng rất xảo quyệt, nếu Công Bộ và Lễ Bộ các ngươi không đồng ý, ông ta sẽ chỉ thẳng vào mặt các ngươi nói Lễ Bộ và Công Bộ gần đây vung tay quá trán, xài tiền hoang phí.

Nếu các ngươi phủ nhận, thì mấy chuyện gần đây các ngươi làm chính là chứng cứ phạm tội nha.

Cho nên, các ngươi chỉ có thể nhịn, chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Thôi thì xem ai khó chịu hơn ai.

Mà đối với Vĩnh Thịnh Đại Đế, Hộ Bộ nói chuyện này cũng không sai, cũng nên giảm bớt chi tiêu nha.

Chỉ là Lễ Bộ cùng Công Bộ e rằng sẽ không đồng ý.

"Dương ái khanh, Vương ái khanh, hai người các ngươi có ý kiến gì không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn hai người, trong ánh mắt có chút tò mò.

"Bẩm bệ hạ."

"Có thể làm việc vì Đại Hạ, lão thần tuyệt đối không cự tuyệt, hơn nữa, Hứa thượng thư cũng là vì lo nghĩ cho quốc gia, nếu là vì san sẻ gánh nặng quốc gia thì thần đồng ý."

Dương Khai lên tiếng đồng ý, không có tí khó chịu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận