Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1451 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui! (6)

Trước mắt, muốn chứng minh rất đơn giản, đó là đẻ Cố Cẩm Niên trở thành Thánh, chỉ cần Cố Cẩm Niên trở thành Thánh thì những lời đồn đãi này đều tan thành mây khói.

Nhưng mà.

Đối với việc này, Cố Cẩm Niên vốn không để ý tới.

Đối với hắn mà nói, dốc lòng ngộ đạo mới là điều quan trọng.

Một ngày này, hắn tới quận Giang Ninh.

Quận Giang Ninh sớm đã lấy lại vẻ yên bình vốn có của nó, từ sau khi nạn lũ lụt kết thúc, quốc gia đã đưa tay giúp đỡ, trùng kiến gia viên giúp dân chúng trong quận Giang Ninh.

Trong quận Giang Ninh, các phủ, các huyện, nơi nơi đều đắp nặn tượng đá của Cố Cẩm Niên.

Trong quận Giang Ninh này, uy vọng của Cố Cẩm Niên hơn xa mỗi một người trong kinh đô Đại Hạ, thậm chí vượt qua cả các bậc thánh hiền.

Hơn nữa trong quận Giang Ninh, những hí khúc nổi tiếng đều có liên quan tới Cố Cẩm Niên.

Trên cơ bản đều là soạn lại những việc mà Cố Cẩm Niên đã làm.

Có thể nói rằng, trong quận Giang Ninh, có người mắng triều đình thì cùng lắm chỉ bị giam vài ngày, nhưng nếu có người làm nhục bệ hạ thì sẽ phải nhận ba mươi đại bản, nhốt ba tháng.

Mà nếu có người mắng Cố Cẩm Niên, quan phủ nhốt trước, đây còn chưa tính là chuyện đau khổ gì, sau khi được thả ra thì tất cả dân chúng đều sẽ lao vào, nhẹ thì chửi rủa, nặng thì cô lập, làm cho người này hoàn toàn không thể sống yên.

Lúc này.

Quận Giang Ninh, phủ Thiên Bình, huyện Triêu Lâm.

Cố Cẩm Niên đi bộ giữa ngã tư đường, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng có lẽ là do quần áo đã cũ, cộng thêm phải lặn lội đường xá trong thời gian dài, thoạt nhìn hắn vô cùng tang thương.

Đột nhiên.

Có một bé gái đi tới, lôi kéo góc áo của Cố Cẩm Niên.

"Thúc thúc, phụ thân ta mời ngài tới ăn cơm."

Bé gái bé nhỏ, nhưng lại không sợ người lạ, lôi kéo Cố Cẩm Niên nói vậy.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, hắn nhìn theo phương hướng mà bé gái kia chỉ, là một trạch viện đang mở rộng cửa, bên trong có không ít người, hình như là đang mở tiệc đãi khách.

Ở cửa trạch viện có vài người đang bưng bát, ngồi xổm trên mặt đất ăn.

Cũng có người đứng ở cửa để tiếp đón Cố Cẩm Niên.

Việc này thật khiến người ta kinh ngạc.

Cố Cẩm Niên tiến lên, hàn huyên vài câu đã biết là có người hỉ kết lương duyên, cho nên mở tiệc cưới, hàng xóm láng giềng đều tới đây chúc mừng.

Chủ nhân của bữa tiệc cưới này thấy Cố Cẩm Niên phong trần mệt mỏi, cho nên chủ động mời, thích làm việc thiện.

Biết được tiền căn hậu quả, Cố Cẩm Niên vui vẻ chấp nhận lời mời.

Không ít người nhìn thấy Cố Cẩm Niên đều chào hỏi, dù sao thoạt nhìn Cố Cẩm Niên như một thư sinh đọc sách. Đối với những người đọc sách, dân chúng của thời đại này luôn có một sự tôn trọng xuất phát từ trái tim.

Cố Cẩm Niên tới nơi, cùng chung vui với dân chúng.

Có điều không có mang lễ, Cố Cẩm Niên đành tự thân viết một bài thơ ngắn, coi như là món quà nhỏ: "Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*."

*tạm dịch là: Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu.

Hắn viết xong, không có gì lạ xảy ra, nhưng mọi người lại ủng hộ lia lịa, chủ nhân của bữa tiệc như nhận được bảo bối quý giá.

Bọn họ đều là dân chúng cùng khổ, đương nhiên vô cùng coi trọng loại đồ vật thế này.

Trong tiệc cưới.

Cố Cẩm Niên không làm ra vẻ, uống rượu mua vui, ăn cơm chúc mừng, dung nhập vào trong dân chúng, tâm trạng vô cùng vui vẻ và thích thú.

Mãi cho đến ban đêm, khi tân nhân (cô dâu chú rể) vào động phòng.

Tiệc rượu kết thúc, có người mang một bức tượng gỗ tới, rõ ràng đây là hắn ta tự làm gửi tặng.

Đôi phu thê kia dập đầu cúng bái với bức tượng gỗ rồi mới vào động phòng.

Điều này làm cho Cố Cẩm Niên có chút bất đắc dĩ, có thêm chút tò mò.

Hỏi một chút mới hiểu, đây là tập quán của quận Giang Ninh này, chỉ cần xử lý việc lớn, trừ bỏ việc tang lễ ra thì mặc kệ là chuyện gì, ngay khi chấm dứt tiệc rượu đều phải dập đầu với bức tượng gỗ này.

Thể hiện sự tôn trọng với Cố Cẩm Niên, cùng với lòng biết ơn ân tình cứu vớt quận Giang Ninh của Cố Cẩm Niên.

Tập quán này không chỉ có ở huyện này, nó được phổ biến rộng rãi khắp nơi trong quận Giang Ninh, chẳng qua nhà người nghèo sẽ dùng tượng gỗ, kẻ có tiền thì dùng tượng đá, thậm chí có người còn dùng vàng đúc thành.

"Phu tử chắc là ngươi không biết."

"Năm vừa rồi quận của chúng ta gặp phải nạn lũ lụt thảm thiết dường nào đâu."

"Không biết có bao nhiêu người chết trong trận lũ lụt ấy, những dân chúng còn sống sót thà rằng đừng sống, không có của ăn đành ăn cỏ, không có cỏ đành ăn đất, còn có người bán con cho nhau, ăn con của nhà khác."

"Thê tử của ta lúc đó đang lánh nạn đói."

"Ta còn nhìn thấy có một gia đình, từ già tới trẻ chết đói ở trên đường."

"Cực kì khủng khiếp."

"Nếu như không có Cố Công thì ta đã không sống nổi, con ta, thê tử của ta đều không sống được tới bây giờ."

"Không chỉ ta, mọi người đều là thế."

"Là Cố Công cứu vớt những dân chúng trong quận Giang Ninh này, những thường dân như chúng ta chưa từng học sách vở gì, cũng không hiểu đạo lý lớn gì cả, nhưng dân chúng trong quận Giang Ninh của chúng ta đều hiểu rõ ai là ân nhân của chúng ta."

"Ân tình này, dù là một trăm năm, một ngàn năm hay là cả một vạn năm thì chúng ta vẫn phải nhớ kỹ."

Có người mở miệng, nói đến chỗ cảm động lại rơi lệ không ngừng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Cẩm Niên có chút im lặng.

Hắn hơi xúc động.

Sự xúc động khó hiểu.

Mà theo đôi tân nhân bái lạy xong, mọi người cũng đứng dậy cúi đầu.

Đối diện với bức tượng gỗ, Cố Cẩm Niên im lặng, hắn là khách tới từ bên ngoài, có thể không bái.

Nhất là, đây còn là bức tượng của chính hắn.

Nhưng Cố Cẩm Niên vẫn đứng dậy, cúi đầu với bức tượng thật sâu.

Cái cúi đầu này là để bái lạy chính mình vào cái thời điểm ấy.

Mặc kệ vì cái gì, dùng phương pháp gì.

Hắn cũng cảm ơn chính mình khi trước, lựa chọn đưa tay cứu giúp, lựa chọn xin cứu giúp vì dân chúng.

Rồi sau đó, tân nhân động phòng, Cố Cẩm Niên cũng rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận