Đại Hạ Văn Thánh

Chương 208 Oán khí như biển, nỗi khổ chúng sinh, Cố Cẩm Niên vì dân lập mệnh 2

Lại hai ngày trôi qua.

Lại đêm khuya, nam tử mang đứa bé thứ hai đi.

Nhưng lần này, mẫu thân cản lại, vừa khóc vừa hô hào, quỳ xuống đất van xin.

Cuối cùng, nam tử gạt nước mắt, bỏ lại hài tử, mang nữ nhân của mình đi.

Hai người đi.

Một người trở về.

Gạo thịt mang về lần này ít hơn trước đó rất nhiều.

Nhưng còn có thể gắng gượng thêm mấy ngày.

Chẳng qua khi nam nhân quay về lại phát hiện một đứa con trai của mình không biết đã đi đâu.

Mất tích? Bị bắt cóc?

Hắn không biết, tìm kiếm một vòng cũng không có kết quả, vì vậy chỉ có thể mang theo hài tử tiếp tục hành tẩu.

Đi về hướng Giang Ninh phủ.

Lộ trình chỉ mấy trăm dặm.

Nhưng đối với họ phảng phất như đi cả đời cũng không hết.

Sau ba ngày.

Vốn là gia đình bảy người, bây giờ chỉ còn lại bốn người.

Lại ba ngày nữa.

Nhà bọn họ cuối cùng chỉ còn lại ba người.

Hài tử lớn nhất đã mất, chỉ có phụ thân, còn có một trai một gái.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã đến Giang Ninh phủ.

Thấy được hi vọng sống sót.

Toàn bộ bốn cổng thành của Giang Ninh phủ, dân tị nạn chồng chất như núi, đông hơn cả số dân tị nạn nhìn thấy trên đường.

Ở nơi phát cháo càng đông nghìn nghịt, nhưng đáng sợ chính là không có người phát cháo.

Nghe người ta nói, quan khố không có lương thực.

Muốn lương thực, chỉ có thể đi mua.

Một trăm hai mươi lượng một thạch.

Đây là một con số thiên văn, đối với những nạn dân, cho dù không có thảm hoạ, bọn họ cũng không mua nổi lương thực đắt như vậy.

Trên người của nam tử cộng lại cũng không đủ năm lượng bạc.

Hắn đang tuyệt vọng thì đúng lúc gặp trong thành có một nhà giàu ra chọn nha hoàn thị nữ.

Không trả bạc, người có chút tư sắc thì cho năm thưng gạo, bình thường thì cho hai thưng.

Một lát sau, hắn đưa nữ nhi của mình tới, vì muốn nữ nhi của mình được chọn, hắn cố ý lấy một ít nước vốn cũng không được sạch lắm, lau mặt nàng sạch sẽ.

Nữ nhi chưa đầy mười tuổi cũng khá thanh tú, đưa vào trong đám người rồi sau nửa canh giờ chọn lựa.

Nữ nhi của hắn được tuyển chọn, đổi lấy hai thưng gạo.

Hai thưng gạo này được hắn giấu ở trong ngực như báu vật.

Hắn gần như không ăn.

Tất cả thóc gạo đã mang lại cho hắn hi vọng cuối cùng.

Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng không đủ ăn.

Trong nháy mắt, trong Giang Ninh phủ, giá gạo liên tiếp tăng cao, những nạn dân lần lượt chết trong tuyệt vọng.

Tiếng khóc kia.

Cực kỳ bi thảm.

Nỗi tuyệt vọng đó khiến người ta chết lặng.

Có người chết đi, ngay sau đó trực tiếp tan biến.

Có người chưa chết đi, nhưng so với chết còn thống khổ hơn.

Cuối cùng.

Một tia nắng chiếu xuống.

Nam nhân đói bụng hai ngày, nhi tử của hắn cũng bởi vì đói rét lâu dài, thoi thóp không dậy nổi.

Nghe bách tính xung quanh chửi rủa gian thương, hắn đã tuyệt vọng, cõng con của mình đi về một hướng.

Hai canh giờ sau.

Hắn đi tới một nhà trọ.

Một nhà trọ tương tự như trước đó.

Trong này tản ra mùi máu tươi, mấy chục tên tráng đinh đang hằm hằm trừng mắt nhìn nạn dân, nhưng vẫn có không ít nạn dân mang theo hài đồng, hoặc nữ tử tới đây.

Đợi đến khi hắn đi vào.

Hắn lay con trai mình tỉnh lại, bày ở trước mặt nó một bữa ăn thịnh soạn.

Nhìn nhi tử ăn như hổ đói, hắn cười cười.

Sau đó ghé vào lỗ tai nó lặp đi lặp lại một điều.

"Về sau phải cẩn thận, cũng đừng cậy mạnh với người khác."

"Đợi chút nữa có người cho con thịt, con giấu đi, giấu cho kỹ."

"Mỗi ngày ăn một ít, đừng ăn quá nhiều, biết không?"

"Chờ tai họa qua đi, con phải kiếm thật nhiều tiền, chuộc thân cho muội muội, đừng quên nhé."

Những lời này truyền vào trong tai thiếu niên, có vẻ hơi không có ý nghĩa, thiếu niên gần như sắp ngất đi vì đói, đối mặt với đồ ăn.

Nó chỉ biết điên cuồng nhai nuốt.

Cũng không biết qua bao lâu.

Thiếu niên ăn một bữa thỏa thích, lúc quay đầu lại phát hiện không thấy cha mình đâu.

Một tráng hán của nhà trọ đem một cái bọc tới, bên trong có chục cân gạo và thịt đã cắt thành khối vụn, đưa cho đối phương.

Không nói gì.

Thiếu niên cầm bọc đồ, đi ra ngoài.

Nhà trọ thê lương.

Tiếng kêu rên vang lên từ hậu viện.

Nó như biết cũng lại không biết.

Không hề khóc lóc.

Cũng không thương tâm.

Có chăng chỉ là chết lặng.

Trên đường đến đây, rất nhiều chuyện nó đều hiểu, nhưng nó càng biết rõ, chỉ có sống sót mới có hi vọng.

Sống sót, kiếm thật nhiều tiền, chuộc thân cho muội muội, đây là hi vọng duy nhất của nó.

Nhưng.

Chưa đầy nửa canh giờ khi nó rời khỏi nhà trọ, một đám nạn dân đã vây quanh nó trực tiếp đánh người cướp đoạt tất cả đồ ăn.

Người nó bê bết máu.

Nằm trên mặt đất nửa ngày, cuối cùng vẫn sống sót, nhưng đã cực kỳ suy yếu.

Bằng ý chí.

Nó ngây ngốc đi về phía Giang Ninh phủ.

Trời đã sáng.

Nó tựa vào bức tường thành Giang Ninh phủ, tắm ánh nắng mặt trời.

Thế nhưng ánh nắng cũng không xua tan được lạnh lẽo trong tim, cũng không thể xua tan được cái lạnh trong người.

Nó nhắm mắt lại.

Không có cảm xúc.

Không giận, không vui, không buồn, cứ như vậy chết đi.

Thời điểm này.

Cố Cẩm Niên như đóng băng tại chỗ.

Hắn ngây người nhìn tất cả những chuyện này.

Thời gian bảy ngày.

Một nhà bảy người, chỉ còn lại một người, đã bị bán vào thanh lâu.

Phóng mắt nhìn lại.

Hết khung cảnh này đến cảnh tượng khác đột nhiên tràn vào trong tâm trí hắn.

Một đôi vợ chồng tân hôn, gặp phải nạn hồng thủy, theo người nhà chạy nạn, sau khi đến Giang Ninh phủ, vì đổi lương thực, mới bán thê tử mình vào nhà người khác làm nha hoàn, mà ba ngày sau, một cái xác được chuyển ra.

Có một bà lão tận mắt chứng kiến đứa cháu ruột của mình bị người ta đánh chết, không biết lôi đi nơi nào.

Có một phụ nữ, ôm hài nhi trong tã lót, thần chí không rõ, không biết đang nỉ non cái gì, mà hài nhi trong tã lót đã không còn tiếng khóc từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận