Đại Hạ Văn Thánh

1328 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !(10)

Úi

Nói cách khác, văn võ bá quan cả triều đình, lại chỉ có một mình mình nghèo như vậy?

Ông ấy rất tức giận.

Nhưng đối mặt với nhiều bạc như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi nói.

"Nói cho Thái hậu, trẫm thay dân chúng Đại Hạ, đa tạ Thái Hậu quyên góp."

Tức giận thì tức giận, nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế hiểu rất rõ một điều, không cần thiết phải đối đầu với tiền bạc.

Tính thêm cả năm ngàn vạn lượng bạc này của Thái Hậu, tổng cộng lần quyên góp này lên tới một vạn vạn lượng bạc trắng.

Với số bạc này có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề phiền phức

Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn còn chưa hết sững sờ.

Ông ấy thật sự không biết nên nói gì bây giờ.

Bảo sao Thái Tử sống chết không chịu nhận tiền mà trẫm thay Cẩm Niên trả.

Thì ra là vậy.

Doanh thu của Bất Dạ Thành Đại Hạ năm mươi vạn vạn lượng bạc trắng, mẹ nó, thu nhập của quốc khố còn không nhiều đến vậy.

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặt đỏ rần.

Nhất là nghĩ lại ngày trước mình còn gièm pha nói qua nói lại kế hoạch này của Cẩm Niên.

Bây giờ tự nhiên thấy thật là mất mặt xấu hổ.

"Đi."

"Đi tìm Cẩm Niên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không dài dòng, chuyện tốt như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua được?

Vĩnh Thịnh Đại Đế khởi hành, đi tìm Cố Cẩm Niên.

Khoảng nửa canh giờ sau

Màn đêm đen kịt

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi trên Long liễn, tâm tình có chút phức tạp.

Trước đó vì quá xúc động nên không nghĩ được gì nhiều.

Bây giờ tỉnh táo lại, Vĩnh Thịnh Đại Đế cảm thấy hơi xấu hổ.

Bởi vì ông ấy vẫn còn nhớ những lời mà bản thân đã từng nói.

Càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ.

"Ngụy Nhàn."

"Ngươi nói thử xem, Bất Dạ Thành Đại Hạ này của Cẩm Niên kiếm được nhiều tiền như thế, bây giờ trẫm đi tìm hắn, liệu có phải là hơi không tốt lắm hay không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế thử hỏi thăm Ngụy Nhàn.

"Bệ hạ, cái này có gì mà không tốt? Bất Dạ Thành Đại Hạ kiếm được bạc, đây là chuyện tốt a, sao người lại cảm thấy không tốt? Cũng đâu phải là ngài muốn chia bạc của Hầu gia đâu."

Ngụy Nhàn cười ha hả nói.

Nhưng nghe Ngụy Nhàn nói vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc.

Ngụy Nhàn đang cười cười cũng trầm mặc theo.

Một Lưu Ngôn ở bên cạnh càng thêm trầm mặc.

Được lắm, hóa ra ngài thật sự muốn chia bạc của người ta?

Chuyện này thì có chút không ổn?

Nói thật, hai người họ còn tưởng rằng Vĩnh Thịnh Đại Đế đến là để chúc mừng Hầu gia cơ.

Không ngờ tới bệ hạ lại nhìn chằm chằm vào bạc của người ta.

"Lưu Ngôn."

"Ngươi nói thử xem, nếu trẫm muốn được chia một phần lợi nhuận, có tính là quá đáng không? Cẩm Niên chắc là sẽ không tức giận đâu nhỉ?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lại mở miệng, nhìn Lưu Ngôn rồi hỏi.

"Sẽ không, sẽ không."

"Bệ hạ ngài nghĩ nhiều rồi."

"Không tính những thứ khác, Bất Dạ Thành Đại Hạ này là bệ hạ đồng ý cho Hầu gia, chín bỏ lên người, bệ hạ cũng có bỏ vốn."

"Còn nữa, bệ hạ ngài là cữu cữu của Hầu gia, quê hương của nô tài có câu, cháu trai phát tài, cữu cữu hưởng phúc."

"Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa." (hết sức bình thường)

"Hơn nữa bệ hạ cũng đâu muốn bao nhiêu đâu? Không phải chỉ là tí tẹo thôi sao? Toàn bộ Đại Hạ đều là của bệ hạ ngài, ngài cũng đâu lấy hết của Hầu gia?"

Lưu Ngôn ha ha cười nói.

Tán dương Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nhưng mà nghe thấy ông ta nói, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại lần nữa trầm mặc.

Lưu Ngôn đang cười cười cũng không cười nổi nữa rồi.

Đươc lắm.

Chuyện này mà cũng dám mở miệng sao?

Trước kia khi người ta vất vả buôn bán, ngươi gièm pha nói xấu.

Bây giờ việc làm ăn của người ta thịnh vượng phát triển, ngươi lại muốn chen một chân vào.

Mà chen vào thì cũng chen đi, ngươi là Hoàng đế, cho ngươi chút mặt mũi, cũng chẳng thiệt thòi gì, không nghĩ tới ngươi tham lam như vậy?

Trong xe rất yên tĩnh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

Nhưng đành chịu.

Năm mươi vạn vạn lượng bạc trắng, lợi nhuận nhiều kinh khủng? Mà đấy mới chỉ là lợi nhuận của việc bán cửa hàng, còn các lợi nhuận khác đâu?

Nhiều bạc như vậy, ông ấy sao có thể không nảy sinh lòng tham cho được?

Không đúng, sao ông ấy có thể không cần được?

Tất cả mọi người đều có phần, chỉ có bản thân mình không có?

Nói ra thật là khó nghe.

Có tiền hay không chỉ là việc nhỏ, quan trọng là vấn đề mặt mũi.

"Hai người các ngươi nói thử xem, chút nữa gặp Cẩm Niên, trẫm phải nói như thế nào, mới có thể để hắn cam tâm tình nguyệt giao hết bạc cho trẫm?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục mở miệng hỏi thăm hai người.

Nghe bệ hạ nói xong, hai người lại lần nữa ngậm miệng.

Câu trả lời này tuyệt đối không thể nói ra, sẽ đắc tội với người ta.

Thấy hai người không nói gì, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi tức giận rồi.

Trên đường đi đều lẩm bẩm cái gì mà Cẩm Niên không tử tế, cái gì mà kiếm được bạc không nghĩ đến cữu cữu, cái gì mà trẫm cũng đâu có muốn chia nhiều đâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận