Đại Hạ Văn Thánh

Chương 574 Tắc Hạ Học Cung, học thuật chi tranh, hai đạo thiên mệnh, không thể không tranh.(7)

Nhưng sau khi phát hiện vấn đề, người cũng bị bắt lại, trực tiếp bị giam ở sau núi.

May mắn, ở thời khắc mấu chốt Cố Cẩm Niên đã cứu được bọn hắn, nếu không, bọn hắn sẽ bị chết đói.

Người của Bạch Lộ phủ cũng biết thân phận bọn hắn bất phàm nên không dám ẩu đả, chỉ có thể giam cầm bọn hắn, mỗi ngày đưa ít lá cây, quả dại, số lượng không nhiều.

Cũng không phải lòng từ bi, mà là muốn tạo dựng cảnh tượng mấy người họ bị lạc đường chết đói trong núi,.

Đến lúc đó Ngỗ tác mở ngực mổ bụng, phát hiện trong dạ dày đều là lá cây cùng quả dại, vậy là chắc chắn lý do này.

Chẳng qua phải cần thời gian rất dài.

Bằng không, bọn hắn đã chết từ lâu rồi.

Nhắc đến chuyện này, mấy người vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhưng may mắn kết quả cuối cùng rất tốt.

"Cũng may có Vương huynh thông minh, giao phó cho người phía dưới, nếu như biến mất, phải lập tức gửi một phong thư không có chữ về."

"Còn có thế tử điện hạ luôn cảnh giác mọi thời khắc, bằng không, chúng ta thật sự lành ít dữ nhiều."

Giang Diệp Chu lên tiếng, hơi xúc động.

"Đến cùng vẫn là vấn đề của ta, nếu ta tự mình đi qua, khả năng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Cố Cẩm Niên nói.

"Thế tử điện hạ nói quá lời."

Mọi người đáp.

Chủ đề hơi nặng nề, Vương Phú Quý lập tức bưng chén rượu lên, hòa hoãn bầu không khí một chút.

Cũng vào lúc này, một thư đồng đi đến.

"Thế tử điện hạ, viện trưởng cho mời ạ."

Nghe nói vậy, mọi người đều có vẻ hiếu kì, nhưng cũng không nói gì, mà Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, trực tiếp đứng dậy.

Một lát sau.

Cố Cẩm Niên đi vào thư phòng.

Đối với Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên rất rõ ràng, ông ấy chắc chắn đã biết Bạch Lộ phủ xảy ra chuyện gì, nếu không cũng không có khả năng tìm một vụ án để mọi người đến điều tra.

Chuyện này có thể nói là do vị Văn Cảnh tiên sinh này một tay bày kế.

Chỉ là có vài hành động của mình, đã vượt ngoài phạm vi dự liệu của Văn Cảnh tiên sinh.

Nhưng không thể không nói, Văn Cảnh tiên sinh vẫn rất lợi hại.

"Học sinh Cố Cẩm Niên, gặp qua Văn Cảnh tiên sinh."

Bên ngoài thư phòng, Cố Cẩm Niên hô một tiếng.

"Vào đi."

Văn Cảnh tiên sinh hờ hững nói.

Lập tức, Cố Cẩm Niên đi vào thư phòng, nhìn thấy Văn Cảnh tiên sinh còn đang đánh cờ.

Đồng thời đang quan sát một bản kỳ phổ.

"Tiên sinh, gần đây tiên sinh làm sao lại luôn học đánh cờ thế?"

Nhìn vẻ mặt chăm chú của Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên cũng rất tự nhiên, đặt mông ngồi đối diện ông, hỏi như thế.

"Tắc Hạ Học Cung sẽ sớm khai trương."

"Lão phu có một kẻ thù lớn ngay tại Tắc Hạ Học Cung, kỳ nghệ của hắn cao siêu, lão phu khổ học ba năm, có thành tựu rồi, định cho hắn ta một bài học."

Tô Văn Cảnh điềm tĩnh lên tiếng.

"Tiên sinh, người cũng có cừu nhân ư?"

"Là ai vậy?"

Cố Cẩm Niên hơi tò mò, đường đường chuẩn Bán Thánh, thế mà vẫn có cừu nhân?

"Kẻ thù của Lão phu không ít."

"Bất quá đều không phải là đại thù gì."

"Người này tên là Đoạn Không."

Tô Văn Cảnh đáp.

"Đoạn Không? Kỳ vương Đông Hoang?"

Cố Cẩm Niên nói ra danh xưng của đối phương.

Ở Thần Châu cờ vây rất phổ biến, bất kể có phải người đọc sách hay không, đều có thể chơi cờ vây, mà đối với một số Nho giả mà nói, đánh cờ là rèn luyện trí tuệ, rất có cảm giác thành tựu, cho nên cờ vây trở thành trò chơi để mọi người thưởng thức trà dư sau mỗi bữa ăn.

Đoạn Không có địa vị rất cao, kỳ vương Đông Hoang, lấy cờ nhập đạo, không phải người bình thường.

Hơn nữa tranh đấu giữa văn nhân, không chỉ có mỗi thi từ đơn giản, họa đạo, kỳ đạo, cũng được rất nhiều người chú ý.

"Ừm."

Tô Văn Cảnh rất lạnh nhạt.

"Hắn làm sao trêu chọc tiên sinh vậy?"

Cố Cẩm Niên hết sức tò mò.

"Hắn dùng tên tuổi của ta đến chốn thanh lâu, làm bẩn sự trong sạch của ta."

Tô Văn Cảnh hờ hững nói.

Cố Cẩm Niên: "."

A…Cái này.

"Vậy quả thực có chút vấn đề."

"Bất quá, thanh giả tự thanh, tiên sinh."

Cố Cẩm Niên không biết trả lời như thế nào.

Nhưng Tô Văn Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn Cố Cẩm Niên rồi nói.

"Không."

"Đi thanh lâu lão phu không trách hắn, chủ yếu là mỗi lần hắn đều xài bạc."

"Mà lại ra tay rất hào phóng."

"Cho nên lúc lão phu đi thanh lâu du ngoạn, không bỏ ra bạc nổi, bị người tố giác."

Tô Văn Cảnh rất nghiêm túc.

Cố Cẩm Niên triệt để im lặng.

Bà nó, tình cảm là để bị lừa gạt mất trắng rồi?

"Tiên sinh, ngài gọi ta đến có chuyện gì không?"

Sau khi ngơ ngác, Cố Cẩm Niên không muốn trò chuyện về đề tài này nữa, mà hỏi thăm có chuyện gì khác không.

Nghe nói như thế, Tô Văn Cảnh thả quân cờ trong tay xuống.

Đứng lên rồi bắt đầu nói.

"Cẩm Niên, ngươi phải Lập Ngôn nhanh lên một chút."

Hắn nói vậy, có vẻ nghiêm túc.

"Lập Ngôn?"

Cố Cẩm Niên không nghĩ tới Tô Văn Cảnh tìm hắn là vì chuyện này.

"Tri Thánh Lập Ngôn."

"Bước vào đệ tam cảnh Nho đạo."

"Ta muốn dẫn ngươi đi Tắc Hạ Học Cung, tham gia học thuật chi tranh."

Tô Văn Cảnh nói ra nguyên nhân.

Tắc Hạ Học Cung?

Thi đấu Học thuật?

Lúc này Cố Cẩm Niên càng thêm nghi hoặc.

"Lần này Tắc Hạ Học Cung, ẩn chứa thiên mệnh, ít nhất có hai đạo."

"Hơn nữa bên trong Tắc Hạ Học Cung, còn chứa một bí mật."

"Không thể không tranh."

Tô Văn Cảnh thần sắc nghiêm túc.

"Có hai đạo thiên mệnh?"

Cố Cẩm Niên có chút kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận