Đại Hạ Văn Thánh

1327 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !(9)

"Đã hiểu rõ."

"Vậy thì làm phiền Hứa đại nhân rồi."

Cố Cẩm Niên chắp tay.

Hứa Ngôn cũng chắp tay bái lễ.

"Hầu gia cứ yên tâm."

"Sau này nếu như có bất kỳ thị phi gì, lão phu nhất định sẽ giúp Hầu gia giải quyết những phiền toái này, bảo đảm đại kế của Hầu gia đi tới thành công."

Hứa Ngôn vô cùng kích động.

Lần này, việc ông ta làm không phải vì mình, cũng không phải vì Hộ bộ, mà là vì toàn bộ vương triều Đại Hạ.

"Đi thong thả."

Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng.

Hứa Ngôn cáo lui.

Đợi sau khi Hứa Ngôn rời đi, Cố Cẩm Niên mới có thể thư giãn gân cốt, đi thẳng vào phòng tắm để thư giãn.

Mấy ngày nay hắn đã xây dựng rất nhiều kế hoạch, gần như không có một khắc nào nghỉ ngơi.

Mà ngay lúc này

Hoàng cung. Bên trong Dưỡng Tâm điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đang uống một ngụm nước trắng, bởi vì phải cắt giảm chi tiêu, ông ta không nỡ uống trà.

"Ài."

"Không biết lần này quyên tiền có được nổi một trăm vạn không nữa."

"Trẫm không yêu cầu xa vời, chỉ cần đừng nhường trẫm đứng đầu danh sách là được."

Xem xong công văn, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, chậm rãi mở miệng.

Nghe thấy vậy, Lưu Ngôn bên cạnh lập tức lên tiếng.

"Bệ hạ tiết kiệm như vậy, bách quan sẽ hiểu rõ thánh ý, chắc sẽ quyên không ít, xin bệ hạ yên tâm."

"Tính thời gian, Ngụy Nhàn chắc cũng sắp về rồi."

Lưu Ngôn lên tiếng, nịnh nọt cười nói.

Nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nói gì, vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc.

Đúng vào lúc đó

Thân ảnh của Ngụy Nhàn xuất hiện.

"Bệ hạ."

"Bệ hạ."

Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Ngụy Nhàn chạy cực nhanh, thân hình thậm chí có chút lảo đảo, chạy thẳng vào trong đại điện.

Ông ta đi tới trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế, trình lên danh sách quyên tiền tối nay, vẻ mặt kích động vạn phần.

"Bệ hạ, đại hỉ sự, đại hỉ sự."

Ông ta vô cùng hưng phấn, nhưng nửa ngày cũng không nói lên câu gì.

Điều này khiến Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi nhíu mày, Ngụy Nhàn đi theo mình nhiều năm như vậy, còn có việc lớn gì mà chưa từng gặp?

Nếu là bình thường sẽ không sơ suất như vậy?

Trong lúc nhất thời, Vĩnh Thịnh Đại Đế đi tới, vươn tay cầm luôn danh sách quyên bạc, sau đó cúi đầu xem xét.

Chỉ chốc lát sau, Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc.

Bởi vì người đứng đầu bảng danh sách quyên góp lần này, thình lình xuất hiện cái tên Dương Khai, nhưng số bạc bên cạnh, không thể không khiến ông ta trầm mặc.

Một ngàn vạn lượng.

Thứ hai, chính là Vương Khải Tân, số bạc… cũng là một ngàn vạn lượng.

Thứ ba là Tần vương , vẫn là một ngàn vạn lượng.

Thứ tư là Thái tử, cũng là một ngàn vạn lượng.

Hạng năm mới đến lượt mình.

Kết quả này, Vĩnh Thịnh Đại Đế cảm thấy cũng vẫn còn tốt.

Bản thân xếp thứ năm, là một chuyện tốt.

Nhưng con mẹ nó chứ, làm sao quyên nhiều bạc như vậy?

Bốn ngàn vạn lượng.

Nội khố của ông ấy, cũng chỉ khoảng bảy mươi vạn lượng bạc trắng, đám người này đi cướp quốc khố rồi chắc?

"Ngụy Nhàn, danh sách này là thật sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế cố nén khiếp sợ trong lòng, hỏi thử.

"Bẩm bệ hạ, ngân phiếu đã mang về rồi."

Ngụy Nhàn ngẩng đầu trả lời, trên mặt không giấu nổi hưng phấn.

Ngân phiếu cũng mang về luôn rồi?

Úi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có hơi tê liệt rồi.

"Bọn họ sao có nhiều bạc vậy?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự không lần ra được.

Nếu chỉ tính theo bổng lộc thì chắc chắn không thể có con số đó được, vậy thì bạc từ đâu ra?

Một ngàn vạn lượng bạc trắng, một ngàn năm bổng lộc sợ cũng không đủ đi.

Ăn hối lộ trái pháp luật sao?

Đầu óc có vấn đề rồi? Bạc tham ô mà dám lấy ra quyên góp?

Bệnh nặng đến mức này rồi sao?

"Bẩm bệ hạ, là lợi nhuận được chia từ Bất Dạ Thành Đại Hạ."

"Doanh thu mấy ngày gần đây của Bất Dạ Thành Đại Hạ là năm mươi vạn vạn lượng bạc trắng."

Ngụy Nhàn giải thích

"Không thể nào."

"Đây là giả đi, cho dù Long Mễ Giang trung bán trăm lạng bạc một thạch, cũng không thể thu về con số này."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bác bỏ ngày lập tức.

Nhưng mà Ngụy Nhàn hít sâu một hơi, từng chút từng chút báo cáo cho Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe những gì mình biết.

Mấu chốt chính là việc thuê bán cửa hàng.

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe xong.

Cả người ông ấy ngồi phịch trên Long ỷ.

Ông ấy muốn tìm cả trăm lý do để phản bác lời của Ngụy Nhàn, nhưng vấn đề là, không thể phản bác được.

"Con mẹ nó."

"Đám người này liên hợp lại, giấu diếm trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự nhịn không được mà nói tục một câu.

Mình ở nơi này, bớt ăn bớt mặc, thật không ngờ đám người này kiếm được nhiều tiền như thế?

Lại còn che giấu ông?

Chuyện này.

Chuyện này.

Thật là con mẹ nó chứ.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài cửa Dưỡng Tâm điện.

"Bệ hạ."

"Thái hậu nghe nói triều đình gặp nạn, quyên góp ngân lượng cho triều đình, tổng cộng năm ngàn một trăm bốn mươi lăm vạn lượng bạc trắng."

Giọng của cung nữ vang lên, vẻ mặt của Vĩnh Thịnh Đại Đế càng thêm trầm mặc.

Ngay cả Thái hậu cũng tham dự vào.

Không đúng, ông ấy đã sớm biết Thái Hậu, Hoàng Hậu, kể cả Thái Tử, Tần Vương cũng đều tham dự vào.

Chỉ là không ngờ tới, thật sự kiếm nhiều tiền như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận