Đại Hạ Văn Thánh

Chương 367 Tuyên chiến? Mật lệnh của Hoàng đế, lão gia tử xuất chinh! Để Cẩm Niên làm thơ? Hung Nô hoà thân?(8)

Người kia cũng không nói nhiều, đi đến trước bàn đọc sách xem xét tỉ mỉ án này.

“Vụ án này đã kết, có vấn đề gì?”

Cố Lãnh nói, cũng không thấy bất kì dị dạng gì.

“Ngũ thúc, vụ án này có vấn đề. Thời gian quá nhanh.”

Cố Cẩm Niên chỉ vào hồ sơ nói.

“Vĩnh thịnh năm thứ mười, Hình bộ cải chế, tất cả đều bị ảnh hưởng mạnh mẽ, án giết người nhiễu loạn dân tâm, đặc biệt xử lý đặc phê. Đây là ý chỉ của bệ hạ.”

“Vụ án này chính là vào lúc đó. Cũng hơi nhanh một chút nhưng phù hợp với tình huống lúc ấy. “

Cố Lãnh chậm rãi nói.

Nháy mắt Cố Cẩm Niên cau mày.

Còn có loại quy củ này?

Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía Tô Hoài Ngọc, người kia thần sắc rất bình tĩnh.

“Thế tử điện hạ, đừng nhìn mấy năm đó ta đang ngồi tù không rõ chuyện.”

Tô Hoài Ngọc rất lạnh nhạt nói.

Có một số việc hắn không biết. Dù sao người ở trong lao tù thu hoạch được tin tức cũng không nhiều.

Ách.

Chẳng lẽ thật sự là một chuyện hiểu lầm?

Mình đã cả nghĩ quá rồi sao?

“Ngũ thúc, chuyện tốt như vậy mà lại giấu kín. Vì sao Hình bộ lại cải cách?”

Cố Cẩm Niên chưa từ bỏ ý định, vẫn hỏi thêm một câu.

“Bạch thu phủ phát sinh chuyện buôn bán nhân khẩu 200 nữ đồng, trên đò ngang sang sông chết chìm. Phủ quân giấu giếm triều đình kéo dài thời gian, bị người tố giác khiến cho bách tính nổi giận cho nên liền cải chế.”

Cố Lãnh nhàn nhạt lên tiếng.

Nói ra chuyện này.

“A, Đã hiểu.”

”Vậy chuyện này cũng không có điểm gì đáng ngờ sao? Thúc vì sao án này không trải qua tay người?”

Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.

“Lúc ấy ta đang bắt đầu điều tra án mất tích ở các nơi, có không ít nữ đồng ở các phủ thành bị biến mất.”

“Không ở Kinh đô cho nên không trải qua tay ta.”

Cố Lãnh trả lời.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng không khỏi nhìn về phía bên trên hồ sơ.

Một lát sau chậm rãi nói.

“Đây là đầu đề Văn Cảnh tiên sinh đưa cho các ngươi sao?”

Hắn dò hỏi.

“Đúng.”

Cố Cẩm Niên gật đầu nói.

“Ý của Văn Cảnh tiên sinh là để các ngươi cân nhắc hình phạt này nặng hay là nhẹ, chứ không phải để các ngươi đến điều tra án này.”

“Hình bộ có lẽ có chỗ sơ suất phạm sai lầm nhưng có thể lấy hồ sơ hình thức trình lên đều có vô số con mắt nhìn chằm chằm, sẽ không làm ra vấn đề gì quá lớn.”

“Không nên nghĩ sai, miễn cho lãng phí thời gian mà lại không được bình ưu tú.”

Cố Lãnh nói như thế.

Hắn đại khái đã hiểu rõ tiền căn hộ quả cho nên nhắc nhở Cố Cẩm Niên vài câu.

“Đã rõ.”

“Nhưng mà Ngũ thúc án này hồ sơ kỹ hơn có còn gì nữa không? Có thể cho cháu trai một phần không?”

Cố Cẩm Niên cười cười.

Mặc dù nói rõ trợn mắt để nhìn nhưng Cố Cẩm Niên vẫn muốn nhìn kỹ một chút, bởi vì vụ án này hắn cảm thấy có chút khác biệt.

“Được nếu ngươi đã muốn tra, ta sẽ cho người đưa ngươi đến thư viện đi.”

“Còn nữa gần đây có thể sẽ phải đánh trận, nếu không có việc gì trở về nhà nhiều một chút bồi lão gia tử.”

“Nếu thật sự phải đánh nhau chuyến này, lão gia tử đi ít nhất cũng phải hai đến ba năm mới có thể trở về.”

Cố Lãnh nhắc đến chuyện đánh trận.

“Vâng.”

“Vậy xin làm phiền Ngũ thúc.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gặt đầu.

“Người một nhà không có gì là làm phiền.”

“Nhưng mà sau khi xem xong phải kịp thời trả lại. Dù sao đây cũng là hồ sơ của Hình bộ, nếu không phải bệ hạ có chỉ để chúng ta phối hợp với Văn Cảnh tiên sinh thì cho dù ngươi đích thân đến Ngũ thúc cũng không dễ dàng xử lý.”

Cố Lãnh trả lời như vậy.

Hắn làm việc nghiêm cẩn đây là chuyện tốt. Cố Cẩm Niên cũng không có gì cảm thấy không ổn, ngược lại càng thấy an tâm hơn miễn cho người khác lưu lại chuyện để bàn tán sau này.

“Vậy được, Ngũ thúc cháu trai xin được cáo lui trước.”

Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng gì cả, mang theo hồ sơ quay người rời đi cùng Tô Hoài Ngọc.

Chỉ là sau khi Cố Cẩm Niên đi.

Ánh mắt của Cố Lãnh không khỏi lâm vào trầm tư.

Bên ngoài Hình bộ.

Thần sắc của Cố Cẩm Niên có chút bình tĩnh.

“Tô huynh thấy thế nào?”

Cố Cẩm Niên hỏi. Hắn tin tưởng lời của Ngũ thúc mình nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn cảm thấy vụ án này có chút không tầm thường.

“Có vấn đề.”

“Ngũ thúc của ngươi không thể trêu vào.”

Tô Hoài Ngọc đơn giản nói hai câu đã rõ tất cả.

“Ngũ thúc không thể trêu vào sao?”

Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày, thiên hạ này thật đúng là không có người nào trêu chọc nổi Ngũ thúc của mình.

“Mặc kệ về trước rồi lại nói nhìn xem những người khác có tin tức gì không?”

Cố Cẩm Niên cũng không xoắn xuýt. Dự định trở về nhìn xem tình huống của mọi người như thế nào.

Mà lúc này.

Khổng gia ở Kinh đô.

Trong hành lang.

Dương Khai ngồi đối mặt với Khổng Bình.

Truyền Thánh Công đã rời đi cũng không ở lại trong Khổng phủ.

Cũng may Khổng Bình ở đây, hắn là nhân vật trọng yếu của Khổng gia, cũng có thể trao đổi một chút.

Ý đồ đến đây của Dương Khai rất rõ ràng, chính là không hy vọng Đại Hạ cùng Hung Nô phát sinh chiến tranh. Hy vọng Khổng gia ra mặt điều hòa tình huống ở biên cảnh cùng Hung Nô, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.

Mà sau khi Khổng Bình biết được ý đồ đến của Dương Khai trầm tư một lát cuối cùng trả lời.

“Dương đại nhân.”

“Việc này ta đã hiểu rõ.”

“Sẽ đi tìm tộc trưởng thương nghị.”

“Khổng mỗ cũng cho rằng, ở trong chuyện này, tất có người ở trong bóng tối giở trò xấu.”

“Khổng gia muốn thiên hạ thái bình tất nhiên nguyện ý đi theo làm tùy tùng, quyết không để tiểu nhân đạt được mục đích.”

“Nhưng mà cụ thể vẫn phải xem rốt cuộc là chuyện như thế nào đã.”

Khổng Bình lên tiếng, hắn hiểu được ý đồ đến đây của Dương Khai cũng trực tiếp đáp ứng có thể đi hòa hoãn một chút, chỉ là cụ thể vẫn phải nhìn xem chuyện này là gì.

Nước Hung Nô khác thường như thế nhất định là có vấn đề.

“Được.”

“Như vậy đành làm phiền Khổng huynh.”

Dương Khai nói, trong lòng cũng nới lỏng một chút lo lắng.

Đúng vào lúc này.

Một gia phó nhanh chóng đi đến, trong tay cầm một phong thư trực tiếp đưa cho Khổng Bình. Hắn không nói lời nào ngược lại khiến Khổng Bình nhíu mày.

Rất nhanh Khổng Bình tiếp nhận phong thư sau khi mở ra đọc một chút, sắc mặt thoáng biến đổi.

“Khổng huynh?”

Dương Khai hiếu kỳ nhìn qua Khổng Bình.

“Dương đại nhân.”

“Chuyện đã gần như rõ ràng.”

“Đây là thư của Khổng gia, có người giả mạo Hung Nô, tàn sát thôn trang. Khiến cho tướng sĩ ở biên cảnh Đại Hạ trong cơn tức giận đã giao đấu cùng kỵ binh Hung Nô.”

“Toàn bộ người giả mạo đã bị bắt.”

“Mà thủ phạm chính bêu đầu tướng sĩ Đại Hạ cũng đã bị nước Hung Nô cách chức, chém đầu răn chúng. Nước Hung Nô không có chiến ý.”

“Tất cả thủ phạm chính sẽ áp giải vào kinh thành.”

“Hy vọng hai nước hữu hảo.”

Khổng Bình nói, tin tức mới nhất.

“Thật sao?”

Trong chốc lát, Dương Khai không khỏi đứng dậy hắn, thật không ngờ nước Hung Nô thế mà lại hữu hảo?

Còn đem người một nhà chém đầu?

“Có thể coi là thật.”

Khổng Bình gật nhẹ đầu, đồng thời đưa thư nhà cho đối phương.

“Được.”

“Vậy là tốt nhất.”

Dương Khai cũng hoàn toàn thở phào. Nhưng mà sau khi hắn xem hết thư nhà vẫn không khỏi trầm mặc.

Bởi vì cử động lần này của nước Hung Nô có một mục đích.

Ở trên, thư đã viết rất rõ ràng.

Hy vọng hai nước thông gia.

Cưới một vị công chúa Đại Hạ.

Muốn hòa thân sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận