Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1823: Sơn chủ xuất thủ, diệt sát Hỏa thần, chỉ một hơi khủng bố tuyệt luân

Núi Tây Chu.

Lai lịch vô cùng thần bí.

Phía Nam Tây Hải, bờ cát chảy dài, mặt trước có Hắc thủy, mặt sau là Xích thủy. Ở đó có ngọn núi tên là núi Tây Chu.

Liên quan tới núi Tây Chu, chuyện xưa nghe đồn rất nhiều, nghe đồn kinh điển nhất là núi Tây Chu thực hư chính là chỗ ở của Vương Mẫu.

Thống ngự tất cả nữ tiên trong thiên hạ.

Nhưng mà hậu thế có người đã đọc qua, lúc xa xưa có thế lực lớn cũng thu nữ đệ tử. Ở thời đại này đã trải qua huy hoàng cho nên lưu truyền rất nhiều cố sự Thần Thoại như vậy.

Bây giờ, Cố Cẩm Niên đích thân tới núi Tây Chu, muốn cầu kiến chủ nhân của núi Tây Chu, chuyện này làm sao không khiến đại thế sôi trào?

Nhưng mà từ sau khi cửu trọng Thiên kiếp xuất hiện, thế nhân cũng biết địa vị chủ nhân núi Tây Chu rất lớn.

Chỉ là Cố Cẩm Niên trang trọng như vậy khiến cho thế nhân vẫn không nhịn được rung động trong lòng.

Dù sao Cố Cẩm Niên là Thánh nhân đương thời, bây giờ càng là cường giả cửu trọng thiên, tương lai có khả năng chấp chưởng Thiên mệnh rất lớn. Nếu không năm tộc cũng không đến nỗi thỏa hiệp. Dưới loại tình huống này, Cố Cẩm Niên leo núi bái phỏng, làm sao không để thế nhân cảm thấy rung động?

Toàn bộ ánh mắt rơi vào núi Tây Chu.

Nhất là ánh mắt của năm tộc, bọn họ so với thế nhân càng thêm biết được một điểm, liên quan tới nghe đồn về núi Tây Chu.

Mặc dù cũng không biết toàn bộ nhưng bọn họ cũng biết, chủ nhân núi Tây Chu, quả thật có năng lực ảnh hưởng đại cục đương thời.

Bọn họ có chút bận tâm, chủ nhân núi Tây Chu có thật sự xuất thủ, hiệp trợ Cố Cẩm Niên. Nếu như vậy, qua ít ngày nữa là đại hội vạn tộc, có thể sẽ xảy ra vấn đề rồi.

Trước mắt năm tộc đã cùng nhau làm xong chuẩn bị xuất thủ. Nếu như thật sự kéo được chủ nhân núi Tây Chu, toàn bộ kế hoạch sẽ bị ngâm nước nóng.

"Chủ nhân núi Tây Chu nếu như lựa chọn trợ giúp Cố Cẩm Niên thì chúng ta nên làm thế nào cho phải?"

Giờ khắc này, giọng của Cổ Vương vang lên.

Ý chí của ông ta đang giao lưu cùng Chí cường giả của năm tộc, muốn hỏi thăm ý nghĩ của mọi người.

Đại hội vạn tộc không quá ba tháng nữa sẽ phải tổ chức. Lần đại hội này có thể quyết định rất nhiều chuyện. Nếu như chủ nhân núi Tây Chu tham dự vào, chuyện sẽ thực sự có khác biệt.

Cường giả của năm tộc có chút trầm mặc, dù sao câu hỏi này đặt ra khiến bọn họ có chút khó mà trả lời được.

Nhưng cuối cùng vẫn có ý chí lên tiếng.

"Chủ nhân núi Tây Chu có lai lịch quá mức thần bí, đúng là không dễ trêu chọc Nhưng mà không nhất định nàng sẽ chọn giúp Cố Cẩm Niên. Dù sao đại thế tàn lụi sắp đến huy hoàng cuối cùng, chủ nhân núi Tây Chu tự bảo vệ đã là cực hạn, tham dự vào không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Nàng sống thời gian dài như vậy, nên biết được đạo lý này, thậm chí ta hoài nghi nàng đã từng trải qua chuyện như vậy."

Có ý chí lên tiếng đưa ra câu trả lời, cho rằng chủ nhân núi Tây Chu sẽ không xen vào việc của người khác.

Chỉ là suy đoán như vậy có ý nghĩa không lớn.

"Đại hội vạn tộc sắp đến, ảnh hưởng của Cố Cẩm Niên quá lớn, không phải thực lực cũng không phải cái khác, mà là biến số."

"Loại biến số này không thể có, cho nên mỗi lần xuất thủ, chúng ta nhất định phải làm đến mức tuyệt đối ổn thỏa. Nếu không mà nói, để hắn trốn khỏi, lần tiếp theo nếu muốn giết lại càng không có khả năng."

Một vị vương lên tiếng, ông ta nói ra lo lắng của bản thân.

Đến trình độ như Cố Cẩm Niên này, thực lực bản thân cũng rất mạnh, muốn giữ hắn, trên cơ bản rất khó. Nếu như nhằm vào hắn mà thất bại, khí vận loại người này sẽ có được tăng cường, lần tiếp theo thì càng khó khăn.

Thiên địa chi đạo, thừa thế xông lên không thành, về sau sẽ khó khăn.

Cho nên ông ta vô cùng lo lắng. Nếu như không thể chân chính tru sát Cố Cẩm Niên thì đại hội vạn tộc lần này rất có thể... sẽ bị áp chế. . . .

Đương nhiên cũng có thể lựa chọn không tham gia nhưng Nhân tộc đã đồng ý rồi, nếu không tham gia thì chính là luống cuống. Đây cũng không phải là một chuyện tốt, suy yếu khí vận đại tộc.

"Không nhất định e ngại."

"Chủ nhân núi Tây Chu căn bản sẽ không giúp Cố Cẩm Niên. Nếu nàng nguyện ý, cũng không cần Cố Cẩm Niên lên tiếng, hai người không thân chẳng quen, tại sao lại ra tay trợ giúp Cố Cẩm Niên?"

"Có thể chư vị nghĩ nhiều rồi."

Một đạo ý chí lên tiếng, là ý chí của Thôn Thiên Vương. Ông ta cũng không cho rằng chủ nhân núi Tây Chu sẽ giúp Cố Cẩm Niên, bởi vì không tìm thấy bất kỳ lý do giúp đỡ nào."

Đây đúng là lời nói thật, chủ nhân núi Tây Chu có lai lịch quá mức thần bí, nàng gặp quá nhiều thứ, có lẽ cả huy hoàng cuối cùng nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua. Chuyện như vậy, nàng đã sớm coi nhẹ. Trợ giúp Cố Cẩm Niên, không có bất kỳ lý do gì.

Bên trong Đông Hải, giọng của Đông Hải Long Vương cũng vang lên.

Đây là câu trả lời của ông ta.

"Đúng, chủ nhân núi Tây Chu, đích xác sẽ không giúp Cố Cẩm Niên, không có lý do nào, mà có thể nàng không thuộc về thời đại này. Nói cách khác, sinh tử của thời đại này, không có quan hệ gì với nàng."

Trong Thần tộc cũng truyền tới thanh âm, công nhận lời Đông Hải Long Vương nói.

Nhưng mà nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm không hài hòa lại chậm rãi vang lên.

"Cũng không nhất định nhất định phải e ngại chủ nhân núi Tây Chu, nếu thật sự nàng tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, đến lúc này, đại nạn sắp tới, cũng không cách nào xuất thủ, chẳng khác gì thời Thượng cổ ta cũng bị thiên địa hạn chế ác như vậy.”

"Coi như thật sự chọc phải thì năm tộc đồng loạt ra tay, nói không chừng có thể đem nàng cùng tru sát, chỉ cần nàng dám trợ giúp Cố Cẩm Niên, cùng nhau tru sát có đáng là gì?"

Đây là ý chí của Hỏa Vương Nhân tộc, tính tình ông ta nóng nảy, mặc dù biết được chủ nhân núi Tây Chu bất phàm nhưng ông ta thấy dù bất phàm thì vẫn bị đại thế áp chế.

Bằng không, vì sao không dám hiện thân? Không phải chính là cùng bọn họ một dạng, bị vây ở bên trong núi Thần ư.

Làm phát bực thì cùng nhau tru sát, đến cùng chỉ là chi phí hao tổn lớn hơn một chút thôi.

Nhưng mà, lời vừa nói ra, trong cung điện Nhân tộc, sắc mặt của Hiên Viên Vương lập tức biến đổi, trở nên hơi khó coi.

"Không thể nói lung tung."

Ông ta ngay lập tức lên tiếng ngăn lại những ngôn luận của Hỏa Vương như vậy nhưng đã không kịp.

Rầm rầm rầm.

Một cỗ khí tức khủng bố tuyệt luân tràn ngập trong cung điện, loại khí tức này vượt qua Thiên Đạo, không nhận bất kỳ khống chế nào, trực tiếp khóa chặt Hỏa Vương.

Phanh!

Không có bất kỳ một điểm cơ hội phản ứng nào, nhục thân của Hỏa Vương vỡ vụn tại chỗ, máu tươi của ông ta là hỏa diễm, bốc cháy lên trong cung điện.

Chỉ để lại một đạo nguyên thần, còn có chút si ngốc ngơ ngác ngồi ở phía trên vương tọa.

"Xin các hạ thứ tội."

"Hắn ta cũng không phải có ý này."

"Không phải mạo phạm."

Giọng của Hiên Viên Vương vang lên, ngay lập tức ông ta đứng dậy, hướng về phía núi Tây Chu nhìn lại, đồng thời cho câu trả lời, hi vọng đối phương bớt giận. Trong cung điện, chư vương trầm mặc, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác phiên giang đảo hải.

Đây chính là vương giả Nhân tộc.

Một vị Nhân vương.

Mỗi một vị đều là tồn tại kinh diễm đại thế, là người nổi bật giữa thiên địa, bất kể là xuất thân hay là thể chất v…v… đều là tồn tại không có gì sánh kịp. Loại tồn tại này, lại bị trực tiếp xoá bỏ, đơn giản như là xoá bỏ một con muỗi vậy.

Đây mới là nguyên nhân để bọn họ rung động. . .

Cũng may chính là, nguyên thần Hỏa Vương vẫn còn. Nếu không, bọn họ thật sự sẽ điên mất.

Chuyện này quá mạnh mẽ, mạnh đến làm người giận sôi.

Trong cung điện an tĩnh dị thường.

Lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng, tất cả mọi người trầm mặc, có một loại cảm giác chờ đợi tuyên án.

Nhưng cuối cùng, khí tức kinh khủng này dần dần tiêu tán.

"Không được nghị luận chủ nhân núi Tây Chu nữa."

"Nếu nàng lựa chọn trợ giúp Cố Cẩm Niên, tất cả bàn bạc kỹ hơn."

Đợi khí tức biến mất, Hiên Viên Vương ngay lập tức lên tiếng. Ông ta sợ đám người tiếp tục đàm luận chuyện của chủ nhân núi Tây Chu.

Vạn nhất lại nói sai cái gì, ông ta thật sự không dám hứa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này.

Núi Tây Chu.

Bên trong đại thế, không có ai biết cung điện Nhân tộc xảy ra chuyện gì, ánh mắt của bọn họ toàn bộ rơi trên người Cố Cẩm Niên.

Chờ đợi chủ nhân núi Tây Chu trả lời.

Núi Tây Chu.

Vô cùng to lớn, tuyết trắng bao trùm đỉnh núi, nhìn vào có vẻ đẹp rất khác biệt.

"Mời trở về đi."

"Đại thế thiên hạ đều có định số, có một số việc, chủ nhân nhà ta không nguyện ý nhúng tay."

Phía trên núi Tây Chu, một nữ tử trẻ tuổi hiển hiện, xung quanh mây mù nhàn nhạt tán đi, dung mạo cùng tư thái của nàng bày ra, khiến thế nhân sợ hãi thán phục.

Người này khí chất quá tốt rồi, được trời ưu ái, đặt ở bên ngoài chính là tồn tại tuyệt thế, nhưng này người như vậy, thế mà chỉ là thị nữ của chủ nhân núi Tây Chu, thật sự là khiến cho người hiếu kì. Vị chủ nhân núi Tây Chu này đến cùng có địa vị gì.

Đương nhiên, thị nữ trả lời, cũng làm cho thương sinh đại thế cảm thấy thất lạc, vốn cho rằng Cố Cẩm Niên là Thánh nhân cao quý, bây giờ đã đạp lên cửu trọng thiên thì chủ nhân núi Tây Chu nên sẽ cho chút mặt mũi nhưng chưa từng nghĩ đối phương vẫn bình thường như lúc trước, trực tiếp cự tuyệt.

Loại thất lạc này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao trước đó Thiên kiếp giáng lâm, chủ nhân núi Tây Chu dường như đã ra mặt trợ giúp Cố Cẩm Niên. Chuyện này để người ta sinh ra hảo cảm khó hiểu. Bây giờ cự tuyệt, tất nhiên sẽ khiến cho người ta cảm thấy thất lạc.

Dưới núi Thần.

Cố Cẩm Niên dường như đã sớm dự liệu được nhưng mà lần này hắn không lựa chọn từ bỏ mà trực tiếp leo núi.

"Vãn bối Cố Cẩm Niên, nguyện cầu kiến sơn chủ một lần."

Hắn lên tiếng, muốn gặp chủ nhân núi Tây Chu một lần, cùng nàng tự mình nói chuyện. Tương lai đại thế biến hóa, Cố Cẩm Niên không hi vọng có bất kỳ sai lầm nào. Ngay cả Thiên Đạo đương thời đều muốn bản thân đến tìm chủ nhân núi Tây Chu, Cố Cẩm Niên sao có thể từ bỏ cơ hội này?

Chẳng qua là sau khi Cố Cẩm Niên bước vào núi Tây Chu, toàn bộ thiên địa nháy mắt u ám âm trầm xuống, lôi kiếp tràn ngập, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.

"Làm càn."

"Đây là núi Tây Chu, ngươi dù là Thánh nhân cao quý nhưng ở trước mặt chủ nhân nhà ta, Thánh nhân cũng không tính là gì, tự tiện xông vào chính là tử tội."

Giọng của thị nữ vang lên nhưng cũng không phải là hung ác, ngược lại là loại lãnh ý, lãnh ý cao cao tại thượng.

Nàng tuy là thị nữ, có thể đi theo một người quá bất đồng, tất nhiên có ngạo khí.

"Các hạ thứ lỗi."

"Nếu không thể cứu thế, Cố mỗ sống hay là chết, ý nghĩa đều như nhau, nguyện mời sơn chủ xuất thủ, cứu vãn thương sinh thiên hạ."

Cố Cẩm Niên lại lần nữa lên tiếng, trong lúc nói chuyện, hắn tiếp tục hướng về phía bên trong ngọn núi Thần đi bộ đến, rất có một bộ dạng không chiếm được đáp án thề không bỏ qua.

"Có chút buồn cười."

Giọng nói của thị nữ vang lên, cũng không phải là mang theo mỉa mai chỉ là cảm thấy buồn cười phát ra từ nội tâm.

"Dám hỏi các hạ, có gì buồn cười?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn không tức giận mà chỉ hỏi thăm đối phương. . . .

Người này mặc dù là thị nữ, nhưng nhìn ra được, quan hệ của nàng cùng chủ nhân núi Tây Chu tuyệt đối không phải đơn giản là chủ tớ như vậy. Nếu có thể thuyết phục nàng, có lẽ cũng có thể thuyết phục chủ nhân núi Tây Chu.

Huống chi lời mình nói bây giờ, chủ nhân núi Tây Chu tất nhiên đang âm thầm quan sát, cùng nàng đối thoại, kỳ thật cũng là trình bày ý chí của mình, thông báo cho chủ nhân núi Tây Chu.

"Khắp nơi đều buồn cười."

"Chủ nhân nhà ta không thuộc về thời đại này."

"Đại thế tàn lụi cùng chủ nhân nhà ta có quan hệ gì?"

"Còn nữa, ngươi tự mình leo núi, lên tiếng chính là để chủ nhân nhà ta ra tay giúp ngươi, ta rất hiếu kì, ngươi dựa vào cái gì?"

"Thiên địa vạn vật đều có định số, đại thế tuần linh cũng là một loại khởi đầu mới. Ngươi đau khổ giãy dụa, vì thương sinh thiên hạ tranh đoạt một chút hi vọng sống. Người ở bên ngoài xem như đây là một chuyện tốt, đối với đại thế thương sinh mà nói, ngươi chính là chúa cứu thế."

"Nhưng đối với chủ nhân nhà ta mà nói, cùng nàng có liên can gì? Không xuất thủ quấy nhiễu ngươi, trở ngại ngươi đã rất tốt. Ngươi còn dám nghĩ chủ nhân nhà ta xuất thủ sao?"

"Không nói đến chủ nhân nhà ta có nguyện ý hay không, nếu như chủ nhân nhà ta không cách nào xuất thủ? Hay là sau khi xuất thủ sẽ chịu ảnh hưởng của thiên địa, gánh vác nhân quả cực lớn. Chuyện này nên làm như thế nào?”

"Ngươi là Thánh nhân lại ích kỷ như thế, không cân nhắc cảm thụ của người khác, chuyện này có đáng cười hay không?"

Nữ tử trẻ tuổi trả lời, lộ ra vẻ sắc bén khác thường. Đáng sợ nhất là, nàng nói không hề sai.

Chuyện này, cùng chủ nhân núi Tây Chu quả thật không có liên hệ quá lớn, mà huy hoàng cuối cùng giáng lâm, chủ nhân núi Tây Chu đích xác có năng lực tự vệ, dưới loại tình huống này, hiệp trợ Cố Cẩm Niên đúng là sẽ phải gánh chịu nhân quả cực lớn.

Không cản trở đã là một chuyện tốt, yêu cầu đối phương hỗ trợ, đúng là không thể nào nói nổi.

Đối mặt với lời nói của đối phương, Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc nhưng sau một lúc lâu, hắn lên tiếng đáp lại.

"Đã ở cùng một thời đại thì không thể không có chút liên hệ nào."

"Nhưng mà nếu như sơn chủ xuất thủ, sẽ dẫn tới phiền phức, Cố mỗ sẽ không cưỡng cầu. Nếu như không có bao nhiêu ảnh hưởng, Cố mỗ vẫn là hi vọng sơn chủ có thể đồng ý."

"Cùng là thương sinh đại thế, bất kể một thời đại nào, cho dù là thời hỗn độn, thiên địa sơ khai, chung quy là sinh linh phương thiên địa này, không phải vạn bất đắc dĩ thì sơn chủ cũng không nguyện ý nhìn thấy đại thế tuần linh, tất cả kết thúc."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Thị nữ của chủ nhân núi Tây Chu lời nói không sai. Mình đích thật không cân nhắc cảm thụ của đối phương, cũng không tinh tường đối phương có thể chịu ảnh hưởng cùng liên luỵ hay không. Mặc dù tỉ lệ lớn sẽ không nhận liên luỵ quá lớn nhưng chung quy là bản thân không đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, chỉ mong làm cho đối phương hỗ trợ.

Điều này xác thực vi phạm đạo Quân Tử cũng vi phạm đạo Thánh nhân.

Nhưng sở dĩ Cố Cẩm Niên còn cưỡng cầu càng nhiều hơn là vì thương sinh thiên hạ, đổi lấy một đại thế hòa bình, một thế giới mới tinh.

"Không có gì gọi là nguyện ý hay không, chủ nhân nhà ta, căn bản cũng không để ý những thứ này."

"Ta biết rõ ngươi vì sao đến đây, đơn giản là trước đó vài ngày, ngươi tao ngộ Thiên kiếp, chủ nhân nhà ta vì ngươi lên tiếng, thay ngươi giải quyết phiền phức."

"Nhưng ngươi không nên suy nghĩ nhiều, đây cũng không phải là chủ nhân nhà ta muốn trợ giúp đại thế, chẳng qua là trả nợ nhân quả thôi. Giống như lời ngươi nói, đi tới thời đại này, tiếp nhận nhân quả nhất định, lựa chọn ra tay trợ giúp ngươi, cũng là trả nợ phần này nhân quả thôi."

"Cũng không phải là đối với ngươi ưu ái có thừa, cũng không tồn tại suy nghĩ khác gì đối với ngươi."

"Chuyện này, dừng ở đây."

"Ngươi trở về đi."

"Nếu như ngươi thật sự muốn cứu vớt thương sinh thiên hạ, chẳng bằng trở về dốc lòng ngộ đạo thật tốt, sớm ngày đạt được Thiên mệnh, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng, cần gì phải khiến người khác hỗ trợ?"

"Còn nữa, giúp một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vô cùng vô tận. Đây chính là nhân tính liệt căn, dù Thánh nhân cũng là người."

Lời của đối phương có chút sắc bén cùng hà khắc nhưng ý của lời nói này cuối cùng vẫn là cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Cẩm Niên.

Căn bản cũng không muốn hỗ trợ.

Kết quả như vậy tương đối tàn khốc, thậm chí Cố Cẩm Niên xác thực không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng đối phương tốt xấu gì cũng sẽ gặp bản thân một lần, nhìn tình huống mà quyết định. Lại không nghĩ rằng đối phương sẽ trực tiếp như thế, để một thị nữ cự tuyệt bản thân. Có chút bất đắc dĩ, nhưng Cố Cẩm Niên không có nửa điểm tức giận hoặc là không vui. Đây là lựa chọn của đối phương, bản thân không có quyền lực cũng không có tư cách để khiến người khác đưa ra lựa chọn.

Nói khó nghe thì có thể đáp lại bản thân, đã tính là rất khá.

"Tiền bối có thể trợ giúp thương sinh đại thế, tất cả nhân quả đều do Cố mỗ gánh chịu. Khí vận rất nhiều, Cố mỗ nguyện ý để cho tiền bối."

Cho dù đến lúc này, Cố Cẩm Niên cũng không lựa chọn từ bỏ, hắn còn cố gắng thử. Nếu đã cảm thấy sẽ có nhân quả gia trì, hắn nguyện ý gánh chịu những nhân quả này, tương tự tất cả chỗ tốt lấy được, hắn cũng có thể cho chủ nhân núi Tây Chu toàn bộ.

Chỉ là lời vừa nói ra.

Giọng của thị nữ chủ nhân núi Tây Chu lại lần nữa vang lên.

"Không cần."

"Chủ nhân nhà ta đến bây giờ không ra mặt, ngươi nên biết được đáp án."

"Không cần thiết tiếp tục giãy giụa, cũng không cần tranh thủ cái gì."

"Có một số việc, chẳng bằng chính ngươi đến làm, như vậy sẽ tốt hơn."

"Cùng người khác cầu xin, chẳng bằng cầu chính mình."

Nàng lên tiếng, vẫn cao cao tại thượng, căn bản không có chút lòng thương hại, như là người đứng xem vậy.

"Cố mỗ muốn nghe chính miệng sơn chủ tỏ thái độ."

Bên trong núi Thần.

Cố Cẩm Niên hướng về phía núi Tây Chu bái một bái, thái độ của hắn thành khẩn, đối với thị nữ này hắn không có ác cảm gì, chỉ là hắn muốn nghe chính chủ nhân núi Tây Chu nói ra lời này.

Bằng không mà nói, hắn không cam lòng.

Càng đi về phía sau, Cố Cẩm Niên càng phát giác chủ nhân núi Tây Chu này thủ đoạn thông thiên. Thiên Đạo đương thời cũng muốn bản thân đến đây tìm nàng một chuyến, cho rằng nàng có biện pháp.

Có thể nói đây là một trong những sinh cơ không nhiều.

Nếu không, bản thân chỉ có một biện pháp cuối cùng, đó chính là chấp chưởng Thiên mệnh, trở thành vị Thánh nhân Thiên mệnh thứ năm.

Nhưng khả năng này dường như không có, bản thân nhất định phải trong vòng nửa năm trở thành Thánh nhân Thiên mệnh. Dưới thời gian cấp bách ai có thể cam đoan được chứ?

Chính Cố Cẩm Niên cũng không có lòng tin quá lớn.

Cho dù là mạo hiểm tiến vào dòng sông thời gian, Cố Cẩm Niên đều cảm thấy vẫn thiếu một chút hỏa hầu.

Không nhất định có thể chấp chưởng Thiên mệnh.

Cho nên, hắn đem rất nhiều hi vọng, đều đặt ở chủ nhân núi Tây Chu trên thân.

Chỉ tiếc chính là, đối phương không có bất kỳ một chút ý nghĩ nào.

Tràng diện rất yên tĩnh.

Một khắc đồng hồ.

Hai khắc đồng hồ.

Ba khắc đồng hồ.

Nửa canh giờ.

Bên trong ngọn núi Thần vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, đáp án này rất hiển nhiên, không giúp chính là không giúp.

Bên trong đại thế, có người thở dài, rất nhiều người cảm thấy bất đắc dĩ . Còn năm tộc cũng thở ra một hơi. Đúng là bọn họ khẩn trương, nhất là bên trong Thượng Cổ Nhân tộc, cảnh tượng Hỏa Vương vừa rồi bị giết, bọn họ còn chưa quên.

Chủ nhân núi Tây Chu nếu như quả thật đồng ý trợ giúp Cố Cẩm Niên, bọn họ thật không dám ra tay rồi, cần dùng một loại phương thức khác.

Trước mắt, chủ nhân núi Tây Chu lựa chọn như vậy, làm sao không khiến bọn họ thở phào?

"Hôm nay quấy rầy, còn xin tiền bối thứ tội."

"Nếu như đại thế an ổn, vãn bối tất nhiên sẽ leo núi bái phỏng."

Nếu đối phương đã đưa ra loại đáp án này, Cố Cẩm Niên cũng không lựa chọn lưu lại. Cường giả ở cảnh giới này, dựa vào kiên trì khuyên lơn không có bất cứ ý nghĩa gì. Nguyện ý giúp thì tất nhiên sẽ lên tiếng, không nguyện ý chính là không nguyện ý.

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên rút lui trở về, không tiếp tục lựa chọn lên núi. Chỉ là ngay một khắc này một đạo ấn ký từ bên trong núi Tây Chu bay ra, nhập vào thể nội Cố Cẩm Niên.

Rất nhanh, giọng của thị nữ vang lên.

"Cố Cẩm Niên."

"Chủ nhân nhà ta nói, đây là tạo hóa đưa cho ngươi, chờ ngươi trở thành Thánh nhân Thiên mệnh, lại đến núi Tây Chu một chuyến."

"Tự mình gặp nhau."

"Nhưng nếu ngươi không nắm giữ được Thiên mệnh, vậy thì không có gì để nói. Vừa dứt lời đã nhận lại không ít rung động.

Nhất là năm tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận