Đại Hạ Văn Thánh

1389 Đến Tắc Hạ học cung! Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp! Tranh tài Kỳ! (7)

Ông cũng không phải bởi vì hư danh của Cố Cẩm Niên, cũng không phải là đến tâng bốc Cố Cẩm Niên, mà bởi vì chính nghĩa trong lòng, hạo nhiên chính khí trong lòng.

Bởi vì rất nhiều chuyện Cố Cẩm Niên đã vì dân thỉnh mệnh, mới đến cúi đầu.

Không quan tâm thân phận của Cố Cẩm Niên, cũng không quan tâm Cố Cẩm Niên hôm nay đến đây làm cái gì, gặp được Cố Cẩm Niên ông nhất định phải cúi đầu như thế.

Đại nghĩa như thế, cũng làm cho mọi người ở đây rất rung động.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, dù sao, nếu không có phẩm đức, sao có thể trở thành viện trưởng của Tắc Hạ học cung?

"Tiên sinh quá khen."

"Vãn bối chỉ là hành động theo lòng mình."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nghiêm túc nói.

"Cố công đại nghĩa."

Người sau không nhiều lời, tiếp tục hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu, mà lúc này Cố Cẩm Niên không trả lễ về nữa, thản nhiên tiếp nhận.

Ngay sau đó, viện trưởng học cung lại lên tiếng lần nữa, dẫn tới một trận huyên náo.

"Cố công."

"Lão phu có một chuyện muốn nhờ."

"Xin Cố công dùng cảnh núi non này, làm một bài thơ, cũng lấy đó làm mở đầu đại hội học thuật."

Viện trưởng học cung nói xong lời này, có vẻ hơi ngại ngùng.

Người đời đều biết, Cố Cẩm Niên thi từ như thần, bây giờ ông mở miệng, mời Cố Cẩm Niên làm một bài thơ.

Thật đúng là Tắc Hạ học cung chiếm chút tiện nghi rồi.

Nhưng suy nghĩ của viện trưởng, mọi người cũng hiểu được, bây giờ quả thật cũng đã đến canh giờ, học thuật chi tranh của Tắc Hạ học cung, bản thân đã trì hoãn nửa năm, hôm nay vừa qua giờ Tý là đại hội bắt đầu.

Hiện tại mời Cố Cẩm Niên làm một bài thơ, quả thật là một loại tao nhã, đồng thời cũng mở ra thịnh hội tốt đẹp.

Nghe nói như thế.

Cố Cẩm Niên thoáng sững sờ.

Nhưng hắn không từ chối, mà chậm rãi đi đến bên bờ vực, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào cảnh đẹp này.

Phía dưới Thông Thiên Phong, tầng tầng mây trắng, gột rửa rào cản trong lồng ngực.

Trong tầm mắt là đàn chim nhẹ nhàng bay về tổ.

Vẻ đẹp của tự nhiên, tập hợp ngàn loại cảnh đẹp, sơn nam núi bắc ngăn cách sáng sớm cùng hoàng hôn.

Cố Cẩm Niên mỉm cười.

Sau đó chậm rãi lên tiếng.

"Ðại Tông phù như hà?

Tề Lỗ thanh vị liễu.

Tạo hoá chung thần tú,

Âm dương cát hôn hiểu.

Ðãng hung sinh tằng vân,

Quyết tý nhập quy điểu.

Hội đương lăng tuyệt đính,

Nhất lãm chúng sơn tiểu."

Dịch Nghĩa( thinet.viet)

Núi Ðại Tông như thế nào ?

Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.

Tạo hóa hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó .

Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia

chiều sớm.

Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây

Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.

Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,

Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều

nhỏ bé.

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn đọc lên tác phẩm xuất sắc của Đỗ Phủ, Vọng nhạc.

Bài thơ này cực kì kinh điển, bây giờ đặt vào lúc này, cũng hợp với tình cảnh.

Ở đây chính là Thông Thiên Phong, là ngọn núi cao nhất Đông Hoang.

Đứng ở nơi này, quan sát các đỉnh núi còn lại, hào hùng tràn đầy cõi lòng.

Theo bài thơ được đọc lên.

Trong chốc lát, từng đỉnh núi, vào lúc này, phóng ra vô số ánh sáng, vẻ đẹp mông lung, từ phía chân trời truyền đến.

Bên trong Tắc Hạ học cung, còn có tiếng chuông vang lên, cọ rửa tâm hồn mỗi người.

Gió núi gào thét mà đến, thổi y phục của Cố Cẩm Niên tung bay, đứng ở bên vách núi.

Hào hùng vạn trượng.

Sự tuyệt thế vô song của người đọc sách, cũng vào lúc này, hiện ra rõ ràng, phát huy vô cùng tinh tế.

Toàn bộ học cung, vô số người đọc sách cũng vào lúc này, nhìn mà cảm thán.

Bọn họ biết Cố Cẩm Niên thi từ tuyệt thế, xuất khẩu là thiên cổ, nhưng không nghĩ đến, thực tế lại như thế thật.

Một vài người chỉ nghe qua tên Cố Cẩm Niên, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn.

Ngày hôm nay được gặp.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, nghe đồn vẫn còn chỗ bảo thủ như vậy.

Lòng hào hùng của Cố Cẩm Niên.

Làn gió văn nhân của Cố Cẩm Niên, khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi hâm mộ, hâm mộ phát ra từ nội tâm.

Một số Đại Nho, sau khi nghe xong bài thơ, càng không khỏi kích động tán thưởng.

" Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu.(Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé). Chỉ một câu thơ này, đáng lưu truyền thiên cổ đấy."

" Tạo hóa chung thần tú, Âm dương cát hôn hiểu (Tạo hóa hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó. Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm). Mười chữ này đã nói hết vẻ đẹp của núi Thông Thiên Phong."

"Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu."

Bọn họ ngạc nhiên thán phục, ngâm nga bài thơ “Vọng nhạc” này, cũng cảm nhận được hăng hái của Cố Cẩm Niên.

Câu nói này có hai ý tứ, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.

"Hay."

Giữa đám người, giọng Tô Văn Cảnh chợt vang lên, vẻ mặt tươi cười, trước đó còn lo lắng Cố Cẩm Niên không ngộ được tân học, bây giờ xem ra, đã làm ra thi từ dạng này, có thể thấy được Cố Cẩm Niên có lòng tin tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận