Đại Hạ Văn Thánh

Chương 360 Tuyên chiến? Mật lệnh của Hoàng đế, lão gia tử xuất chinh! Để Cẩm Niên làm thơ? Hung Nô hoà thân?

Kinh đô Đại Hạ.

Đại điện Hoàng cung.

Văn võ cả triều tức tốc chạy đến.

Sau khi vào triều.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đem tấu chương trong tay ném thẳng xuống đại điện.

“Hai ngàn bách tính tay không tấc sắt bị tàn sát, tướng lĩnh Đại Hạ của trẫm bị bêu đầu.”

“Quả nhiên Hung Nô coi Đại Hạ của trẫm là đất không người sao?”

“Đây chính là kết quả của việc nhượng bộ sao?”

Tiếng gầm gừ vang lên, Vĩnh Thịnh Đại Đế dường như là gầm thét ra tiếng. Hai ngàn bách tính bị sát hại đây là muốn làm gì? Chủ yếu nhất là tướng lĩnh Đại Hạ bị bêu đầu trước mặt mọi người.

Nếu như triều đình không quan tâm. Mất hết mặt mũi là chuyện nhỏ mà dân tâm cùng quân tâm dao động mới là chuyện lớn.

“Bệ hạ.”

“Thần cho rằng việc này quá mức kỳ lạ.”

“Mặc dù biên cảnh thường xuyên có rối loạn nhưng Hung Nô cũng không dám cả gan làm loạn như thế. vương triều Đại Hạ chỉ là không nguyện ý khai chiến mà Hung Nô thì không dám khai chiến.”

“Không cần thiết xâm phạm biên cảnh Đại Hạ ta. Thần cho rằng tất có người ở trong bóng tối giở trò quỷ. Hi vọng vương triều Đại Hạ ta cùng nước Hung Nô đại chiến. Từ đó hao tổn triều ta từ bên trong, đạt được mục đích bí mật mà không ai biết.”

Giọng nói của Dương Khai vang lên. Đến lúc này đã không thể để người dưới đứng ra nói chuyện.

Chuyện này chính là vấn đề rất lớn. Người sáng suốt đều biết là có người đang giở trò.

Nước Hung Nô mặc dù xem thường vương triều Đại Hạ, lúc nào cũng ôm tâm lý xâm lược. Nhưng mặc kệ thế nào thì Đại Hạ bây giờ tồn tại mà nước Hung Nô tuyệt đối không dám xâm phạm.

Nếu như nói vương triều Đại Hạ vì vấn đề quốc khố mà không tiện khai chiến.

Thì nước Hung Nô là bởi vì tuyệt đối đánh không lại cho nên không dám khai chiến. Nếu thật sự đánh nhau thì nước Hung Nô có chống đỡ được thiết kỵ của Đại Hạ không?

Cho nên nói cách khác, nước Hung Nô căn bản không có khả năng dám đối địch với Đại Hạ.

Trong chuyện này tất có người ở phía sau gây sự.

“Dương Khai.”

“Có phải là chờ đến lúc thiết kỵ của Hung Nô bước vào Kinh đô Đại Hạ thì ngươi mới tin tưởng hay không?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp giận dữ mắng mỏ Dương Khai.

Mặc dù Dương Khai nói rất có lý nhưng biên cảnh quốc gia bị phạm thì bất kể như thế nào đều là chuyện lớn. Cái gì mà âm mưu với không âm mưu.

Ngươi hướng về phương diện này suy nghĩ cũng không có vấn đề.

Chỉ khi nào thua cuộc đâu?

Dù xác định là tám chín phần mười có người ở sau lưng gây sự thì ngươi cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Bởi vì một khi thua cuộc, có khả năng ngươi mất đi chính là cả quốc gia.

“Bệ hạ.”

“Thần đã phái người tiến về Hung Nô đặt quan hệ ngoại giao. Ngày mai sẽ có câu trả lời chắc chắn.”

“Xin bệ hạ nghĩ lại.”

Dương Khai mặc dù biết Hoàng đế giận dữ nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói.

Thật treo lên trượng lai, cái được không bù nổi cái mất.

Mẫu thuẫn giữa thần tử cùng Hoàng đế chính là như vậy. Hoàng đế là một người mà thần tử là một đám người. Cân nhắc lợi ích cũng tốt mà vững chắc dại cục cũng được. Dù sao có rất nhiều chuyện không phải do Hoàng đế định đoạt.

Khư khư cố chấp rất dễ tạo ra sai lầm lớn.

Ngoại trừ hôn quân thì trên cơ bản cho dù là bạo quân có đôi khi cũng phải nghe một chút ý kiến của thần tử.

“Binh bộ thượng thư nghe lệnh.”

“Hiện tại trẫm lệnh cho ngươi tăng cường chuẩn bị chiến đấu.”

“Hộ bộ cấp phát lương thực, hoả tốc mang đến biên cảnh phương Bắc. Khởi động thuyền rồng.”

“Hình bộ nghiêm ngặt quản lý khống chế trị an trong nước.”

“Bất kể chuyện này có phải có người ở sau lưng gây sự hay không, trẫm cũng muốn để người trong thiên hạ biết, phạm Đại Hạ trẫm sẽ phải trả giá như thế nào.”

“Bãi triều.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhiều lời. Sau khi hạ một loạt các ý chỉ, mặc kệ chuyện này như thế nào, trước tiên phải đưa lương thảo như cũ là không có vấn đề.

“Chúng thần lĩnh chỉ.”

Thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế như vậy, bách quan cũng không dám tiếp tục khuyên can.

Hoàng đế rời đi.

Thần sắc bách quan không đồng nhất giống nhau.

Các quan Võ đều lo lắng rời đi. Dù kết quả ra sao thì Binh bộ cũng phải bận rộn một phen.

Hai người Dương Khai cùng Hồ Dung chỉ liếc nhau, trực tiếp đi về hướng phủ Thái tử.

Làm lớn chuyện này đối với người nào cũng không tốt.

Nhất định phải để Thái tử ra mặt.

Mà cùng lúc đó.

Thư viện Đại Hạ.

Chuyện của triều đình đã truyền đến bên trong thư viện.

Giờ khắc này, bảy người đang đứng ở bên ngoài thư phòng của viện trưởng.

Cố Cẩm Niên, Tô Hoài Ngọc, Vương Phú Quý, Giang Diệp Chu, Dao Trì tiên tử, Dương Hàn Nhu và Lý Cơ.

Bảy người một tổ nhận lấy hồ sơ để hoàn thành việc học tháng này.

Lúc đầu nơi này có sáu người Cố Cẩm Niên, sau đó Dương Hàn Nhu chủ động lại gần muốn ở chung một tổ.

Đi vào thư phòng.

Tô Văn Cảnh đang ngồi xem kỳ phổ. Sau khi Cố Cẩm Niên đi vào, Tô Văn Cảnh cũng trực tiếp lấy ra năm phần hồ sơ, bày ở trước mặt đám người Cố Cẩm Niên nói.

“Tự mình rút một phần đi.”

Tô Văn Cảnh không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nguyên cứu kỳ phổ.

“Tiên sinh thích đánh cờ sao?”

Cố Cẩm Niên nói, đồng thời ánh mắt nhìn về năm phần hồ sơ cơ bản đều giống nhau, tuỳ ý chọn đều được.

“Tạm được.”

“Tắc Hạ Học Cung Kỳ Thánh đại hội sắp mở ra. Ít ngày nữa lão phu có thể phải đi một chuyến cho nên ôn tập một chút.”

Tô Văn Cảnh chậm rãi nói. Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn qua Cố Cẩm Niên nói.

“Thế tử có biết đánh cờ không?”

Hắn dò hỏi.

“Biết chơi cờ ca rô, cờ vây thì không.”

Cố Cẩm Niên cầm quyền đầu tiên bên trái đáp lời.

“Có thể học một ít, quan trường giống như thế cờ. Có đôi khi một việc làm người nghĩ mãi không ra nhưng đặt lên bàn cờ có thể sẽ hiểu rõ.”

“Đúng rồi, sau khi cầm hồ sơ này về nghiên cứu thật cẩn thận. Có đi Hướng Thánh Đường hay không không quan trọng. Một tháng sau lão phu sẽ đến kiểm tra thành quả.”

Tô Văn Cảnh nói như thế.

“Được.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, chợt thở dài rồi rời đi.

Đám người cũng lần lượt thở dài, sau đó đi theo Cố Cẩm Niên ra khỏi thư phòng.

Đợi sau khi rời đi thư phòng.

Bảy người có chút hưng phấn. Dù sao phê duyệt hồ sơ của Hình bộ, việc này nghe có chút cao thượng.

Sau khi ra khỏi thư phòng đã chạm mặt mấy người quen.

Bón người Hứa Nhai cộng thêm ba người Tiểu Duyên Tự. Đám người gặp nhau đều nhẹ gật đầu. Mà Từ Trường Ca cũng xuất hiện nhưng sắc mặt có chút u ám. Khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên thì thần sắc càng thêm tiêu điều rất nhiều.

Xem ra đã nhận được đả kích thật sự nghiêm trọng. Trước đó mặc dù cao lãnh không nói lời nào nhưng ít nhất sẽ không tiêu điều như thế.

Hiện tại cũng cảm giác đã mất đi thần thái.

Điều này làm cho Cố Cẩm Niên có chút ý tứ không tốt.

Hai bên lên tiếng chào hỏi, ngay sau đó rời đi. Đến một cỗ đình viện, chờ đám người ngồi xuống an ổn, giọng nói của Lý Cơ không khỏi vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận