Đại Hạ Văn Thánh

Chương 199 Bách quan tham tấu, quốc công vào triều, uy của lão tướng, lôi đình vạn quân. (6)

Bởi vì Trấn Quốc Công thật sự nổi giận.

"Lũ quan văn các ngươi, lão phu mấy năm không vào triều, không muốn để ý tới quốc sự, chỉ muốn an ổn dưỡng tuổi già."

"Thật vất vả tôn nhi lão phu mới có chút thành tựu, các ngươi liền nhìn không quen? Các ngươi liền nhìn không thoải mái?"

"Không có lão phu, các ngươi có thể an ổn đứng ở chỗ này sao? Còn Thượng thư, thị lang, ai cho các ngươi mặt mũi đó? Không có lão phu, hiện tại cả nhà các ngươi đã tập hợp trên đường hoàng tuyền rồi."

"Còn dám tìm tôn nhi ta gây phiền phức?"

Trấn Quốc Công chỉ vào bách quan mắng to, không hề cố kỵ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế thấy Trấn Quốc Công mắng hung ác như thế, vốn muốn mở miệng khuyên một câu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên nói.

Vừa vặn mượn tay Trấn Quốc Công tới đè bẹp kiêu căng ngạo mạn của đám quan văn này.

Ông là Hoàng đế trên lưng ngựa, đứng ở góc độ của Hoàng đế, ông có thể hiểu được những văn thần này, nhưng đứng từ góc độ của bản thân, đám văn thần này quả thực làm việc quá kinh tởm.

Không phun cho một trận, thật sự tự nghĩ mình là thanh lưu?

"Quốc công đại nhân."

"Ngài nói quá lời."

Cũng vào lúc này, thanh âm của Lý Thiện vang lên.

Hắn là Tể tướng Đại Hạ, địa vị không kém gì Trấn Quốc Công.

Vả lại cũng là Đại Nho đương thời.

Càng không sợ.

"Ta nói cái gì quá lời rồi?"

"Ở đây bây giờ đến phiên ngươi lên tiếng sao?"

"Lý Thiện, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thì chẳng có chuyện gì."

"Tôn nhi ta kém chút gặp chuyện, ngươi chẳng những không hỗ trợ, mà còn phái kinh môn quân cứu người, ngươi thật nghĩ mình là thông minh đấy."

"Hôm nay Lão phu muốn hỏi ngươi, ngày đó thời điểm tôn nhi ta chết đuối, làm sao ngươi không phái người đi cứu tôn nhi ta?"

"Hôm nay, lão phu để lại đây một lời."

"Chuyện Cẩm Niên suýt chết đuối, lão phu căn bản chưa quên, ta không biết kẻ nào ở phía sau gây sự, nhưng đừng để cho lão phu phát hiện có quan hệ gì với các ngươi."

"Thật sự có liên quan, ta sẽ giết cả nhà hắn, ta muốn để cả nhà của hắn đưa tang, cửu tộc ta cũng tàn sát sạch sẽ, cùng lắm thì lão phu tự vẫn tạ tội."

"Bao gồm tất cả các ngươi."

"Dám đụng đến cháu trai ta, ta sẽ để cho hắn hối hận suốt đời, ai cũng đừng hòng thoát được."

Trấn Quốc Công triệt để nổi bão.

Thậm chí ánh mắt còn rơi vào cả trên người nhóm võ quan võ tướng.

Bởi vì không loại trừ khả năng có cả đám người này.

Dù sao ông nói được thì làm được, ai dám động đến Cẩm Niên, ông sẽ giết ai cả nhà hắn, về phần sự tình sau đó, quản nó làm gì.

Cùng lắm thì chính là chết thôi.

Giờ khắc này.

Toàn triều hoàn toàn yên tĩnh.

Bọn hắn biết, Trấn Quốc Công vẫn luôn nín nhịn chuyện Cố Cẩm Niên chết đuối.

Họ chỉ không ngờ tới ông sẽ lựa chọn bộc phát vào lúc này.

Bách quan trầm mặc.

Bọn hắn biết rõ, Trấn Quốc Công không nói láo, ông tuyệt đối nghiêm túc.

Vào lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế cuối cùng cũng lên tiếng.

"Quốc công bớt giận."

"Chuyện Cẩm Niên suýt chết đuối, trẫm đã ra lệnh cho người điều tra, tin tưởng không bao lâu nữa nhất định tra ra manh mối."

"Những kẻ dính líu tới việc này, trẫm nhất định sẽ cho quốc công đáp án hài lòng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như thế.

Cũng coi như đang hòa giảng.

Nghe thấy lời Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, lúc này nộ khí của Trấn Quốc Công mới tiêu bớt đi.

Sau đó, ông nhìn về phía bách quan, chậm rãi nói.

"Còn có ai, muốn vạch tội tôn nhi ta nữa không?"

Ông lướt qua bách quan một vòng.

Trăm quan ngậm miệng không nói, tất cả kiêu căng đều bị đè ép xuống.

Chủ yếu là Trấn Quốc Công lấy ra chứng cứ chân thật.

Khiến bọn họ gây nháo không nổi.

"Bệ hạ, quốc công."

"Chuyện thế tử, có thể chậm rãi điều tra rõ, nhưng hiện tại tai họa ở Giang Ninh quận vẫn là chuyện quan trọng nhất."

"Thần vẫn cho rằng, triều đình cấp tiền rồi thương lượng gía cả với tiểu thương, trước tiên phải bảo đảm lương thực đã."

Đúng lúc này, Hộ bộ thượng thư đứng ra nói.

Không dây dưa chuyện Cố Cẩm Niên nữa, mà đem trọng tâm tiếp tục đặt lên chuyện hồng tai Giang Ninh quận.

Họ gây sự với Cố Cẩm Niên, cũng là vì chuyện này, đơn giản là muốn chèn ép phái võ tướng một chút, chẳng qua không ngờ lại bị quốc công hóa giải mất.

Đương nhiên, chuyện khiến bọn hắn nghi ngờ nhất đó là.

Vì sao Trấn Quốc Công kiêu căng như thế nhưng Hoàng đế không nói dù chỉ một câu?

Điểm ấy khiến bọn họ rất nghi ngờ.

Nhưng vào đúng lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lại nói chuyện.

"Tai họa Giang Ninh quận, Cố Cẩm Niên đã thay trẫm giải quyết."

Hoàng đế nói.

Vừa dứt lời, trong triều lập tức một mảnh xôn xao.

Thần sắc mọi người cũng thay đổi, ngay cả Tể tướng cũng biến sắc.

Dù trước đó Trấn Quốc Công giận dữ mắng mỏ hắn, mặt hắn đều không đổi sắc, nhưng giờ nghe nói như thế, vẻ mặt hắn thay đổi.

Nguy cơ lương tai ở Giang Ninh quận, hết hôm qua giá gạo vẫn trên trời, hiện tại nói với ta đã giải quyết?

Lấy cái gì giải quyết?

"Bệ hạ, chuyện này là sao ạ?"

Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn thật sự nhịn không được nên muốn hỏi Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Mà hoàng đế không nói nhiều.

Thái giám Ngụy Nhàn ở bên cạnh đem chồng tấu chương thật dày phát cho mỗi người một bản.

Trên tấu chương này chính là sách lược Cố Cẩm Niên viết.

Bách quan không nói bất kỳ lời thừa, lập tức lật ra đọc thử.

Chừng non nửa khắc sau.

Từng tiếng hút khí vang lên.

Nhất là Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn, hoàn toàn sững sờ ngây ra.

Bản sách lược này quả thực hoàn mỹ, là thần kế a.

Lấy lòng người công lòng người.

Dùng lương thực của người xứ khác, gây nên khủng hoảng giá cả, thời khắc mấu chốt, lại dùng chuyện triều đình vận lương đến, ổn định dân tâm, đả kích giá lương thực.

Hết vòng này đến vòng khác, khiến từng người không thể không làm theo kế hoạch.

Đây là dương mưu.

Dương mưu cực kỳ kinh khủng.

Bởi vì mưu kế vô cùng đơn giản, nhằm vào mễ thương, dùng tiểu thương xứ khác, công kích lòng của bọn hắn, là thượng sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận