Đại Hạ Văn Thánh

Chương 752 Quốc Công tức giận, sát ý kinh khủng, bốn ngàn người rơi đầu trên đất!(2)

Trước mắt hắn ta đã hoàn toàn khôi phục ý thức. Ngay sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên, đem toàn bộ tiếng lòng nói ra.

Lý Lãnh Tâm rất thông minh. Hắn ta biết Cố Cẩm Niên quan tâm đến dân chúng nhưng hắn ta càng biết dân chúng cần thứ gì.

Lui một bước mà nói, người cũng đã chết, bọn họ muốn báo thù, muốn giải oan thật ra ý nghĩa không lớn.

Nếu có thể cải thiện chất lượng của sống của bọn họ, con người đều có lòng riêng, mười vạn lượng hoàn kim chia đềuu thì đời này không cần lo lắng cuộc sống. Mà đời sau, con cái của mình cũng có thể đi học.

Đây là tạo phúc cho đám người.

Hoàn toàn chính xác.

Sau khi Lý Lãnh Tâm nói, rất nhiều người đã động lòng. Những người lớn tuổi còn tốt, chân của bọn họ đã đạp một nửa vào trong quan tài, đối với loại tiền tài không có hứng thú quá lớn.

Nhưng đám người trung niên lại kích động không thôi, hô hấp đều dồn dập. Thậm chí có người đã làm xong dự định, hoặc là tính toán mình có thể được chia bao nhiêu hoàng kim.

Đây chính là chỗ kinh khủng của quyền quý.

Cho dù là làm sai một việc nhưng khi hắn ta xuất ra một lượng lớn ngân lượng thì mọi chuyện hắn ta làm đều sẽ được người khác tha thứ.

Ngân lượng đối với người không thiếu mà nói thì không là gì.

Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói lại có ý nghĩa quá lớn.

Nghe Lý Lãnh Tâm nói.

Trong lòng Cố Cẩm Niên tràn đầy lãnh ý.

Đây tuyệt đối không phải lần đầu Lý Lãnh Tâm làm như vậy. Nói khó nghe, hắn ta có thể nói ra những lời như này chứng minh hắn ta đã sớm làm xong chuẩn bị.

Nếu như hôm nay không phải Cố Cẩm Niên hắn mà là một vị Đại Nho đoán chừng sẽ thật sự bị dao động.

“Đại nhân, thật ra chúng ta cảm thấy cũng không phải không được. Nếu như có thể bồi thường như lời nói, chuyện này chúng ta có thể biện hộ giúp.”

“Đúng vậy, người đã chết rồi. Chúng ta hậu táng các nàng. Hàng năm đều đi tế mộ, đây cũng là kết thúc viên mãn.”

Một giọng nói rốt cục không nhịn được vang lên.

Là giọng của một người dân.

Mười vạn lượng hoàng kim đối với bọn họ có lực trùng kích quá lớn.

Chẳng khác gì một trăm vạn lượng bạch ngân. Một vạn vạn mai đồng tệ.

Tương đương với đổi hai sinh mệnh của dân chúng bình thường lấy một trăm triệu.

Có mấy ai có thể không lay chuyển trước số tiền một trăm triệu này?

Nhất là những dân chúng cùng khổ này. Ở nơi phế tích này thu nhập mỗi tháng của bọn họ đoán chừng không đến mười lượng bạch ngân.

Số tiền vô cùng to lớn này có thể khiến bọn họ vứt bỏ hết tất cả oán hận, thay vào đó là dục vọng nội tâm.

Tính toán, hai cái thôn cho dù là tăng thêm năm sáu trăm người, chia đều ra thì một người có thể được phân đến hai trăm lượng hoàng kim. Chính là một người có hai mươi vạn đồng tiền.

Hai mươi năm chỉ tòan thu nhập.

Nhưng mà đây là phân theo đầu người. Nếu như phân theo hộ thì đoán chừng chí ít cũng phải sáu bảy trăm lượng hoàng kim, cũng chính là sáu mươi năm thu nhập.

Bọn họ dao động.

Thật sự dao động.

“Việc này không phải dùng ngân lượng là có thể giải quyết.”

“Giết người phải đền mạng.”

“Ngân lượng đền bù, Bản Thế tử cũng sẽ khiến bọn họ lấy ra.”

“Nhưng nếu như người chết là người nhà, các ngươi đối mặt với bất công, không dám đứng ra. Bản Thế tử có thể lý giải là vì các ngươi có sợ hãi trong lòng. Đây là bản tính con người bình thường nhưng các ngươi không đứng ra vì người khác bênh vực kẻ yếu.”

“Vẫn còn muốn chia tiền đền bù, điều này khó tránh khỏi có chút không thể lý giải nổi.”

“Tất cả ngân lượng đền bù đều không liên quan gì đến các ngươi.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên bình tĩnh, không quá lạnh lùng nhưng ý tứ chính là như vậy.

Nữ nhi của người ta chết rồi, thương tâm gần chết. Hiện tại vẫn còn trong trạng thái hôn mê mà các ngươi đã nghĩ chia tiền đền bù như thế nào sao?

Đây là người quá ác tâm.

Cố Cẩm Niên sẽ không đồng ý.

Cho dù những người dân này đồng ý thì hắn cũng sẽ không đồng ý.

Nghe thấy Cố Cẩm Niên nói vậy, sâu trong ánh mắt Lý Lãnh Tâm cất giấn hận ý cực lớn.

Chỉ là hiện tại hắn ta không dám phát tác.

Hắn ta cần chờ phụ vương đến.

Chỉ cần chờ đến lúc phụ vương mình đến.

Tất cả đều dễ nói.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Đúng lúc này.

Thanh âm đinh tai nhức óc ở phía xa vang lên.

Giương mắt nhìn lại, phía Tây nổi lên cát vàng bay cao mấy chục trượng, thanh âm chiến mã lao nhanh khiến cho tất cả mọi người ở đây không khỏi nhíu mày.

Lý Long lên tiếng đầu tiên.

“Bày trận.”

Ông ấy không nhiều lời, mặc kệ người đến là ai, có phải cứu binh của Lý Lãnh Tâm hay không ông ấy đều phải bảo vệ tốt cho Cố Cẩm Niên.

Theo hai chữ bày trận vang lên.

Lập tức.

Tất cả các tướng sĩ bắt đầu bày trận chuẩn bị, tùy thời xuất kích.

Thiết kỵ đem nơi này vây quanh trùng điệp.

Tiền Vĩ làm tốt tất cả các loại chuẩn bị.

Về phần Lý Lãnh Tâm cũng lộ ra vui mừng.

Hắn ta tin tưởng nhất định là cứu binh đến.

Đạp đạp đạp!

Đạp đạp đạp!

Tiếng võ ngựa kinh khủng vang lên, khiến cho mặt đất chấn động lớn. Đồng dạng là đại quân nhưng khí thế của đối phương rõ ràn cường đại hơn Thường Sơn quân không ít. Quân đội còn chưa xuất hiện đã sinh ra một loại cảm giác áp bách to lớn.

“Là thiết kỵ Hắc Thủy.”

Có tướng sĩ nhíu mày, đoán được đối phương là ai.

“Thiết kỵ Hắc Thủy sao?”

“Thiết kỵ mạnh nhất dưới trướng của Ninh Vương sao?”

“Nếu như đây là thiết kỵ Hắc Thủy thì không tốt lắm.”

Nghe được bốn chữ thiết kỵ Hắc Thủy này, sắc mặt của tất cả mọi người đều có chút khó coi.

Toàn bộ Đông Hoàng có tứ đại thiết kỵ có danh xưng là vô địch.

Thiết kỵ của Hung Nô xếp thứ nhất, chiến mã vô địch. Mà tướng sĩ Hung Nô trời sinh có thiên phú kỵ xạ cường đại.

Thiết kỵ Đại Kim, chiến mã vô cùng tốt. Thông qua Long Mễ nuôi dưỡng, so với chiến mã của Hung Nô còn cường đại hơn một chút. Nhưng mà năng lực kỵ xạ của tướng sĩ vẫn không tốt bằng người Hung Nô.

Người Hung Nô cho dù là phụ nữ trẻ em, bắn tên trong vòng trăm bước đều là bách phát bách trúng. Huống chi là một chút người nhận qua huấn luyện?

Hạng ba là thiết kỵ Hồng Liên, đại quân dưới trướng của Kỳ Lâm Vương. Về sau có một bộ phận thuộc về Vĩnh Thịnh Đại Đế, một bộ phận còn ở trong tay Kỳ Lâm Vương. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Vĩnh Thịnh Đại Đế để cho Kỳ Lâm Vương phong hào Vương khác họ.

Như một loại đền bù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận