Đại Hạ Văn Thánh

Chương 47 Thần thám đệ nhất Đại Hạ

Theo giọng nói của Lục thúc vang lên.

Cố Cẩm Niên đành phải từ trên giường ngồi dậy.

Đẩy cửa phòng ra.

Khuôn mặt Cố Ninh Nhai cười hì hì hiện lên trước mắt.

“Lục thúc?”

“Sao người lại đến đây?”

Cố Cẩm Niên hiếu kì.

“Về nhà một chuyến,thuận tiện đến thăm ngươi một chút.”

“Cẩm Niên, ngươi thật giỏi nha. Thế mà dám làm Lễ bộ Thượng thư sứt đầu mẻ trán, có ba phần phong thái của thúc ngươi năm đó.”

Cố Ninh Nhai cười hì hì đi vào trong phòng, không chút keo kiệt tán dương.

“Thúc, ta phải nói trước. chuyện Lễ bộ Thượng thư sứt đầu mẻ trán không có quan hệ gì với ta, là do Thái Tôn điện hạ dũng mãnh.”

Cố Cẩm Niên lắc đầu, hắn không thể cõng cái nồi này, không có quan hệ gì đến hắn.

“Được.”

“Trước mặt thúc ngươi còn giả vờ làm gì.”

“Nhưng mà Thái Tôn cũng thật quá ngu, chuyện này đã kinh động bên trên.”

“Từ trong cung truyền ra tin tức. Ngươi biết kết cục của Thái Tôn là gì không?”

Sau khi Cố Ninh Nhai vào phòng tuỳ ý rót cho mình một chén trà, nói đến chuyện này.

“Kết cục gì?”

Cố Cẩm Niên tò mò.

“Bị Thái Tử gia trói dưới thân cây rút roi đánh thịt, về sau bệ hạ đến lại đánh nửa canh giờ.”

“Nghe người trong cung nói, ngay cả Hoàng Hậu nương nương luôn nhất mực cưng chiều Thái Tôn điện hạ lần này cũng bị tức đến ngất đi.”

“Mà nghe nói cách ngoài hoàng cung cũng có thể nghe được tiếng kêu rên của Thái Tôn điện hạ.”

“Cẩm Niên về sau không có chuyện gì ngàn vạn lần chớ lại gần Thái Tôn điện hạ. Gia hoả này chắc chắn đã kết tử thù với ngươi.”

Cố Ninh Nhai bình tĩnh nói.

“Đánh thảm như vậy?”

Cố Cẩm Niên có chút tặc lưỡi, nói thật đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt lớn, nhiều nhất xem như trẻ con tuổi nhỏ.

Cần ác như vậy sao?

“Đây cũng không phải nói nhảm.”

“Nhưng mà bệ hạ đánh Thái Tôn cũng không phải bởi vì làm Lễ bộ Thượng thư bị thương mà là do Thái Tôn ngu xuẩn không chịu nổi, bị người ta chọc giận một chút đã dám làm ra chuyện như vậy. Vì chuyện này mới đích thân ra tay.”

Cố Ninh Nhai bổ sung một câu, để cho thần sắc của Cố Cẩm Niên có chút xấu hổ không rõ.

“Vậy ta không sao chứ?”

Cố Cẩm Niên nhìn qua Cố Ninh Nhai cẩn thận hỏi.

“Không có chuyện gì.”

“Không có quan hệ gì với ngươi, là do Thái Tôn ngu xuẩn. Nói lớn chuyện ra bất quá là ngươi giật dây, nói nhỏ chuyện đi chỉ là bọn trẻ con các ngươi náo loạn mà thôi, trời mới biết là Thái Tôn lại coi là thật.”

“Được rồi, việc này ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, có lão gia tử ở đây cũng không náo loạn được cái gì. Lục thúc chủ yếu đến để hỏi ngươi chút chuyện.”

Cố Ninh Nhai không thèm để ý.

Đấu tranh giữa các tiểu bối, bọn hắn cũng không để vào mắt. Cũng giống như bọn hắn đấu tranh, lão gia tử cũng không để vào mắt.

Ai muốn cùng tiểu hài tử làm ầm ĩ.

“Chuyện gì, Lục thúc?”

Cố Cẩm Niên hơi hiếu kỳ hỏi.

“Liên quan đến chuyện ngươi ngâm nước.”

“Cẩm Niên, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút, trước và sau khi ngâm nước chuyện gì xảy ra.”

“Nhưng mà cũng đừng quá nhập tâm không lại nhức đầu. Lục thúc ta lại phải chịu bị đánh.”

Cố Ninh Nhai lên tiếng, nhưng mà lại nói nhiều thêm một câu, có vẻ nghĩ mà sợ.

“Ngâm nước?”

Cố Cẩm Niên nhíu mày có vẻ hơi trầm mặc. Một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.

“Có chút ký ức nhưng không phải quá nhiều, chỉ biết là Dương Hàn Nhu đẩy ta xuống nước.”

“Mà ta cũng không mở miệng nhục nhã bọn hắn.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn thành thật trả lời.

“Cái này ta biết.”

“Đáng tiếc không có chứng cứ, không thì Lục thúc đã sớm đến nhà hắn bắt người rồi.”

Cố Ninh Nhai hơi gật đầu, việc này hắn biết. Trước đó cũng đã nói chỉ là không có bằng chứng nên không bắt được người.

“Nhưng mà cũng may mẹ ngươi có chút bản sự, bệ hạ phái người đến Huyền Đăng Ti bàn giao, gần đây cũng sẽ bắt một nhóm người, mấy lời đồn đại nhảm nhí này sẽ bị chặt đứt.”

“Cẩm Niên, việc này ngươi phải nhớ kỹ, phong thuỷ luân chuẩn, sớm muộn cũng có một ngày Lục thúc sẽ giúp ngươi thu thập đầy đủ đám người này.”

Cố Ninh Nhai tiếp tục nói.

Mà Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, trước khi mình xuyên qua, phong bình đã bị hao tổn. Hơn nữa còn có chút mất trí nhớ. Chờ lúc nhớ đến thì kết cục đã định rồi.

Muốn làm sáng tỏ chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác, chỉ dựa vào miệng nói là vô dụng.

Dù sao người ta cứ cắn chặt vào việc ngươi nói năng lỗ mãng trước thì ngươi có thể làm sao?

Ngẫm lại cũng hợp tình, hợp lý.

Một người là chi nữ Lễ bộ Thượng thư duyên dáng yêu kiều, ôn nhu thanh tú.

Một người là thiếu gia ăn chơi, không làm việc gì cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Bách tính dân gian tất nhiên sẽ thiên vị hơn.

Cố gia hoàn toàn có năng lực đi nháo đi náo nhưng ầm ĩ lên thì kết quả là gì?

Đánh một trận?

Đi đến thông sao?

“Lục thúc chuyện này chính ta sẽ xử lý, ngài không cần bận tâm đâu.”

“Đúng rồi trước đó gia gia đã nói đến một chuyện, nói sẽ có người đến giúp ta.”

“Ai vậy?”

Cố Cẩm Niên cần câu trả lời, đồng thời cũng rất tò mò người gia gia nói là ai.

Nói đến chuyện này, Cố Ninh Nhai có chút buồn bực.

Hắn nhấp một ngụm trà nhìn Cố Cẩm Niên nói.

“Đừng đề cập chuyện này, gia gia ngươi đã nghĩ chỉ cần nói ra là sẽ ra được vậy.”

Nhìn Cố Ninh Nhai phiền muộn, Cố Cẩm Niên càng hứng thú.

“Đến cùng là ai vậy? Sao lại thần bí như thế?”

Cố Cẩm Niên càng thêm hiếu kì.

“Lúc trước được vinh dự gọi là Thần thám đệ nhất Đại Hạ.”

“Vụ án muối lậu Hoài Nam chính là do hắn phá.”

“Đáng tiếc đầu óc có chút vấn đề.”

Cố Ninh Nhai trả lời, dường như có chút ý kiến đối với người này.

“Vụ án muối lậu Hoài Nam?”

“Đệ nhất Thần thám?”

Cố Cẩm Niên hơi trầm tư, sau đó có chút ký ức đó là một vụ án lớn.

“Đây không phải rất tốt sao? Lục thúc vì sao có cảm giác người và hắn có thù như vậy?”

Cố Cẩm Niên có chút không hiểu.

“Không có thù chỉ là cảm thấy người này không đáng tin cậy. Ngươi biết bây giờ hắn ở đâu không?”

Cố Ninh Nhai lên tiếng nói.

“Ở đâu?”

Cố Cẩm Niên hiếu kỳ.

“Đại lao hình bộ, mà còn là trọng phạm.”

Câu trả lời của Cố Ninh Nhai làm Cố Cẩm Niên sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận