Đại Hạ Văn Thánh

1264 Bệ hạ, đại hỉ sự! Lương thuế quận Giang Trung, vượt qua tổng thu thuế cả nước, văn võ toàn triều xôn xao!(5)

"Hầu gia."

"Bây giờ đã không phải vấn đề Tần Vương có phạm sai lầm hay không, mà là người trong thiên hạ có nghĩ vậy hay không."

"Tiếng xấu đã định ra, Tần Vương không gây họa cho dân chúng cũng vô ích."

"Nhưng chuyện này, bệ hạ cũng đã xử lý tốt, ít nhất Tần Vương không tiếp tục náo loạn, chờ qua vài ngày, sẽ không còn ai chú ý đến việc này."

Vương Khải Tân nói rất đúng.

Nhưng Cố Cẩm Niên cảm thấy vẫn cần phải đi tìm Tần Vương một chuyến.

"Vương Thượng thư, đây là lệnh bài chỉ huy sứ của Huyền Đăng Ti, phái người đến bảo Huyền Đăng Ti đi dán bố cáo."

"Nói là, Bất Dạ Thành Đại Hạ mười lăm ngày sau sẽ khai trương, hàng hóa đầy đủ, đồng thời mỗi dân chúng đến Bất Dạ Thành, đều được nhận một phần lễ vật."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, bảo Vương Khải Tân đi làm chuyện này.

"Được, Hầu gia ngài yên tâm."

Vương Khải Tân gật đầu.

Mà Cố Cẩm Niên đi thẳng đến phủ Tần Vương.

Chuyện này hắn thật sự không biết, bây giờ biết được rồi, nên muốn tìm Tần Vương tâm sự.

Có điều đợi sau khi Cố Cẩm Niên đến phủ Tần Vương.

Trông Tần Vương lại có vẻ rất bình tĩnh, vẫn đang ở trong phủ xem ca cơ biểu diễn, uống rượu ăn cơm, không có bất kỳ khác lạ nào.

Khác biệt duy nhất là Tần Vương rõ ràng tâm sự nặng nề.

"Tần Vương lão ca."

Nhìn thấy Tần Vương, Cố Cẩm Niên la lên một tiếng, mà Tần Vương cũng mặt đầy tươi cười.

"Cẩm Niên lão đệ."

"Ngộ đạo thế nào rồi?"

"Có thu hoạch gì không?"

"Cần lão ca giúp ngươi gì không?"

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên, Tần Vương rất vui vẻ, sự vui vẻ này là phát ra từ nội tâm, không hề làm ra vẻ gì cả.

"Không cần."

"Lúc này lão đệ đến, chính là báo tin vui với lão ca."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ của chúng ta sắp khai trương rồi."

Cố Cẩm Niên cười ha hả nói.

Nghe hắn nói như thế, Tần Vương cũng không đặc biệt vui vẻ, ông ấy vẫn luôn không hứng thú mấy với chuyện này, cũng không có lí do gì khác, chỉ cảm thấy lão đệ này của mình, Nho đạo tuyệt đối là tiêu chuẩn, nhưng làm ăn đoán chừng không khá khẩm là bao.

Nhưng vì giúp đỡ lão đệ của mình, ông ấy trực tiếp chi bạc, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện hồi vốn.

Dù sao Cẩm Niên vui vẻ là được rồi.

Hai người ngồi xuống, nói chuyện phiếm vài câu, Cố Cẩm Niên hữu ý vô ý nhắc đến chuyện quận Đông Lâm.

Nhưng lúc Cố Cẩm Niên đưa ra ý muốn giúp Tần Vương chứng minh trong sạch, lại bị Tần Vương từ chối.

"Tiếng xấu đã tạo thành."

"Giúp ta giải thích, ngược lại sẽ hại ngươi, lão ca hiện tại cứ như vậy thôi, cũng không có gì đáng trông chờ."

"Được rồi, Cẩm Niên lão đệ, ngươi có tấm lòng này khiến ca ca rất vui vẻ, cũng rất cảm động, việc này ngươi không cần dính vào."

Tần Vương vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên, lơi nói rất trực tiếp.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên quả thật không nói gì thêm.

Dù sao, đây đúng là việc nhà của người ta, mình xen vào cũng không có tác dụng.

Như thế.

Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Cẩm Niên cáo lui, hắn cần ngộ đạo tiến thêm một bước.

Hái toàn bộ trái cây Nho đạo trên Chúng Sinh Thụ xuống, hoàn thành thay đổi thật sự.

Như Tô Văn Cảnh đã nói, hắn quả thật có thể ở Tắc Hạ học cung, hoàn thành Lập Ngôn bất hủ, lột xác thành Bán Thánh.

Về phần thành Thánh, tùy duyên đi.

Cố Cẩm Niên rời đi.

Mà cùng lúc đó.

Vương triều Đại Hạ.

Bên trong phủ thành ở quận Giang Trung,.

Dương Khai cùng mấy quan viên Hộ bộ đờ đẫn ngơ ngác nhìn đống thuế đơn trước mặt.

Đống thuế đơn này bọn họ nhìn trước nhìn sau cũng đã bảy, tám lần.

Nhưng vẫn đang quan sát lặp đi lặp lại.

Quận trưởng quận Giang Trung, Chu Mãn đứng trước mặt Dương Khai, tỏ vẻ vô cùng cung kính. Ông ta tuy là quận trưởng, nhưng so với Dương Khai vẫn thấp hơn hai phẩm.

"Dương đại nhân, thuế đơn này có gì không ổn sao?"

Chu Mãn sắc mặt ôn hòa hỏi.

Dù sao mấy người đó sửng sốt đã thật lâu, luôn có cảm giác có chút vấn đề.

Nghe vậy.

Dương Khai tỉnh lại từ trong kinh ngạc, vẫn nhịn không được nhìn lại thuế đơn một cái.

Quận Giang Trung nộp thuế lương thực lần này, ba vạn một ngàn bốn trăm năm mươi sáu vạn ba ngàn hai trăm mười hai thạch (314.563.212 thạch)

Hơn ba vạn vạn thạch lương thực (vạn vạn=trăm triệu.

Thời điểm quận Giang Trung nộp thuế cao nhất, cũng mới chỉ năm ngàn năm trăm vạn thạch lương thực, hiện tại vừa trải qua tai ương đại hạn, ngươi nói với ta có đến ba vạn vạn thạch lương thuế?

Ngươi đang hù ta sao?

"Chu đại nhân, thuế đơn này có phải đã nhầm lẫn gì không?"

"Là ba ngàn vạn thạch lương thực sao?"

Dương Khai lên tiếng, hỏi Chu Mãn.

Đối phương nhận lấy thuế đơn, trực tiếp lắc đầu nói.

"Không nhầm lẫn đâu, là ba vạn vạn thạch lương thuế, dựa theo chiếu chỉ Tân chính để thu, thu một phần mười, chỉ là quận Giang Trung trước đó không phải đã giao thiếu một lần thuế sao? Dân chúng quận Giang Trung sôi nổi yêu cầu bổ sung."

"Bổ sung dựa theo cải cách tân chính, nếu không, nên là một vạn sáu ngàn vạn thạch lương thực."

"Không sai, đại nhân."

Chu Mãn nói, hơi nghi hoặc nhìn về phía Dương Khai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận