Đại Hạ Văn Thánh

Chương 310 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(10)

Giờ khắc này, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng vang lên.

“Bức hoạ này chính là danh thủ nước Phù La vẽ vì Đại Hạ của trẫm.”

“Bức hoạ này sống động như thật, là bức vẽ đẹp nhất. Chỉ là khi trẫm mời Văn Cảnh tiên sinh quan sát lại phát hiện một điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là bức hoạ này thiếu khuyết một bài thơ.”

“Cho nên trẫm cùng Văn Cảnh tiên sinh đem bức hoạ này xem như đề thứ nhất.”

“Nhìn xem ai có thể vì nó vẽ thơ.”

“Người đứng đầu có thể làm thơ trên đó. Để trẫm treo ở trong thư phòng, mỗi ngày quan sát.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Đem chuyện này thông tri với đám người.

Có thể hiểu rằng Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn không thể quên được chuyện này.

Ngày đó.

Vương triều Phù La tặng lễ.

Đem bức hoạ này đưa ra chính là trần trụi khiêu khích vương triều Đại Hạ, vũ nhục vương triều Đại Hạ.

Thành Thập Nhị ở biên cảnh.

Là nỗi đau của Đại Hạ.

Là tổn thương của Đại Hạ.

Lúc trước Đại Hạ nội loạn, Hung Nô phương Bắc thừa cơ đánh cướp thành Thập Nhị, gây ra thảm sát đáng sợ, nhiều bách tính tay không tấc sắt đều chết trong tay Hung Nô.

Một toà thành giết chốc ròng rã mười ngày.

Bất kể già trẻ phụ nữ, trẻ em.

Tất cả đều giết chóc.

Mà nội loạn bên trong Đại Hạ thật sự không có cách nào rảnh tay đi xử lý. Cho nên mất đi Quốc thổ cộng thêm bên trên bị khi nhục.

Đây là nỗi đau nhức trong lòng con dân Đai Hạ.

--------------------

Vĩnh Thịnh Đại Đế cả ngày lẫn đêm đều đang nghĩ đến chuyện này. Toà thành này chính là tâm bệnh lớn nhất trong lòng của hắn.

Không đoạt lại thành Thập Nhị này, sau khi hắn chết không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông nữa.

Thật không nghĩ đến một ngày kia, vương triều Phù La còn xuất ra được vật như vậy, xem như là quà tặng đưa cho vương triều Đại Hạ.

Nhục nhã như vậy.

Vĩnh Thịnh Đại Đế khắc trong tâm khảm.

Ngày hôm nay.

Hắn muốn ở trước mặt mọi người lấy ra, để người trong thiên hạ xem hắn làm thế nào.

Trong điện.

Không ít người thần sắc khó coi.

Nhất là thần tử của Đại Hạ.

Thành Thập Nhị ở biên cảnh.

Để cho nội tâm bọn họ vô cùng khó chịu.

Cũng chính lúc này.

Đột ngột ở giữa.

Từng sợi quang mang hiển hiện, ở bên ngoài đại điện, đến từ trên người con dân Đại Hạ.

“Đây là sao rồi?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì xảy ra?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong điện đều tò mò.

Chỉ có một số người sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Rất nhanh.

Quang mang càng ngày càng nhiều, toàn bộ tràn vào bên trong bức tranh.

Đến cuối cùng.

Bên trong thư viện Đại Hạ.

Một đoạ quang mang kim sắc phóng lên tận trời, sau đó hoá thành Thần thú tiến vào bên trong đại điện, cuối cùng biến mất bên trong bức hoạ.

Oanh.

Vô số quang mang nở rộ, kỳ cảnh như vậy làm cho người rung động.

Nhưng giờ khắc này lại có giọng nói vang lên.

“Là Thiên mệnh.”

“Là Thiên mệnh.”

Giọng nói vang lên chỉ vào bức tranh mới nói ra đây là cái gì.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người chấn kinh.

Bất kể là Khổng gia hay là bách quan hoặc là đám người Cố Cẩm Niên.

Ở đây không có người không rung động.

Ai có thể ngờ rằng, trong lúc mấu chốt vậy mà lại có Thiên mệnh hiển hiện.

“Thiên mệnh Văn đạo của Đại Hạ.”

“Hôm nay thi hội được Thiên mệnh cảm ứng, ai đứng đầu cuộc thi sẽ chưởng khống Thiên mệnh.”

Giờ khắc này, giọng nói của Triệu Nho vang lên.

Hắn đứng dậy, trong mắt tràn đầy rung động.

Đồng thời hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

Mà dựa vào giải thích của hắn, đám người đã hoàn toàn hiểu rõ.

Lúc trước chín đạo Thiên mệnh tiến vào vương triều Đại Hạ.

Ba đạo Thiên mệnh là quốc vận, ba đạo Thiên mệnh là Nho đạo Đại Hạ, ba đạo Thiên mệnh còn lại là của Tô Văn Cảnh, Tô Hoài Ngọc và Cố lão gia tử.

Quốc vận thì không nói.

Về phần ba người Tô Văn Cảnh, đám gười cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Du sao đây là Thiên mệnh của đối phương, cũng không thể đoạt đi.

Nhưng ba đạo Thiên mệnh Nho đạo lại là mục tiêu khiến nhiều người nhìn chằm chằm.

Chỉ không ngờ là Thiên mệnh Nho đạo Đại Hạ lại dùng phương thức này để hiển hiện.

Mà người đứng đầu thi hội có thể thu đươc Thiên mệnh tán thành.

Điều này khiến cho tất cả mọi người vì vậy mà phấn khởi.

Nhất là vương triều Phù La và vương triều Đại Kim. Bọn hắn phấn khởi không thôi.

Dù sao đối với bọn hắm mà nói thì nếu đạt được Thiên mệnh, sau khi về nước sẽ đạt được ban thưởng không gì sánh kịp.

Nếu như nói trước đó tham gia thi hội Đại Hạ là đấu văn, kéo giẫm lẫn nhau.

Thì bây giờ đã khác biệt.

Ý nghĩa hoàn toàn khác. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào họa quyển. Ai cũng muốn đạt được đạo Thiên mệnh này.

Khổng gia.

Ánh mắt Khổng Vũ càng thêm hừng hực như lửa nóng.

Liên quan đến Thiên mệnh, hắn rất phẫn nộ.

Bởi vì Khổng gia không đạt được đạo Thiên mệnh nào. Ngược lại Cố gia lại có một đạo Thiên mệnh. Điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Bây giờ Thiên mệnh bày ở trước mặt, sao hắn có thể không kích động.

Hắn thấy, đạo Thiên mệnh này chính là vì hắn mà tạo thành.

Đây chính là Thiên mệnh của mình.

Sau một khắc.

Quang mang thu liễm.

Bên trong đại điện, bức tranh tự động trôi nổi, sau đó hiện lên từng bức họa.

Là chiến hỏa.

Là thút thít.

Là tức giận.

Là gào thét.

Bức tranh nhiễm lửa bốc cháy, lửa lớn rừng rực, bao trùm phía trên thành Thập Nhị.

Thiết kỵ vô tình, chà đạp con dân Đại Hạ, máu thịt be bét.

Có hài nhi, bị Hung Nô xô ngã chết, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương nhưng không đổi được chút thương hại nào của đối phương.

Có phụ nữ bị lột bụng lấy thai, ánh mắt kia tuyệt vọng, cũng không chiếm được chút hạ thủ lưu tình nào của đối phương.

Có thiếu niên chạy trốn đến nông viện bị mấy chục thiết kỵ đuổi theo, chém đầu rơi xuống đất đổi lại là tiếng cười thoải mái.

Hỏa diễm, thiêu đốt lên.

Máu tươi chảy xuôi.

Tiếng khóc tuyệt vọng.

Nhìn.

Trên tường thành, cờ xí của Hung Nô đã dựng thẳng, từng đôi mắt phệ nhân ưứng ở phía trên thành cao, nhìn bách tính Đại Hạ như sâu kiến, heo chó.

Nhìn.

Toàn thành đổ nát, bên trong phế tích còn có hài đồng vừa ra đời, còn có lão nhân lăn lộn leo lên, thống khổ cầu khẩn, không còn chút tôn nghiêm nào.

Nghe.

Tiếng khóc chói tai, đâm vào trong lòng bách tính Đại Hạ, đâm vào trong lòng quân vương.

Nghe.

Tiếng khóc nỉ non của hài nhi đã ngừng.

Thảm trạng của thành Thập Nhị xuất hiện trong mắt của mỗi người.

Bên trong đại điện, bách quan khóc rống. Dù là Tô Văn Cảnh cũng không nhịn được rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận