Đại Hạ Văn Thánh

Chương 787 Triều chính chấn kinh, trẫm không nghĩ tới, ngay cả chiêu này của trẫm Cẩm Niên cũng đã học trộm được!(2)

Hai mươi lăm vạn đại quân, trong đó có mười vạn thiết kỵ Hung Nô.

Nói một câu khó nghe, cho dù ông đến đốc chiến, nhưng thật ra vẫn có chút không nắm chắc, mười vạn thiết kỵ Hung Nô bày ra đó, ông cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trận đầu chết mười vạn quân.

Bây giờ nhìn tình huống này, e rằng không cần chết một binh một lính nào?

Đây cũng không phải là đại thắng.

Đây là cuồng thắng đấy.

Giờ khắc này, tâm tư Trấn Quốc Công đã trôi dạt đến nơi khác, đang suy nghĩ nên đặt danh hào gì cho hầu tước của Cố Cẩm Niên.

An Quốc hầu? Không hay lắm.

Hỏa Thạch(đá lửa) hầu? Hơi dung tục.

Thôi, từ từ suy nghĩ, chờ trở về rồi hãy nói.

Cố lão gia tử hồi phục tinh thần, sau đó yên lặng thưởng thức màn trình diễn hoa lệ này.

Bất quá rất nhanh, Cố lão gia tử khẽ cau mày.

Có gì đó không đúng.

"Trống trận đâu rồi?"

"Mau gõ vang trống trận."

"Tấu nhạc lên."

"Tấu nhạc mừng cho lão phu."

Cố lão gia tử rất hưng phấn, ông vung tay lên, để tay trống tấu nhạc, loại chuyện tốt này còn không tấu nhạc thì đợi đến lúc nào?

Nghe Quốc công nói như thế, Thiên tướng bên cạnh cũng vô cùng kích động, lập tức đi phân phó.

Rất nhanh, tiếng trống vang lên, trước đó là trống trận, đinh tai nhức óc, bây giờ phong cách đột ngột thay đổi, bắt đầu tấu nhạc vui.

Có cảm giác như đang lễ hội.

Cái này khiến Cố Cẩm Niên ở bên cạnh thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Lão gia tử, chúng ta có phải hơi điên cuồng quá không?

Cố Cẩm Niên muốn mở miệng nói điều này, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nên ngậm miệng đi, thời điểm vui mừng như vậy, mình đừng lắm miệng.

Cũng vào lúc này.

Tảng đá lửa khổng lồ đầu tiên nổ tung.

Biến thành gần mấy ngàn viên đá lửa cỡ nhỏ, sau đó ầm ầm bắn phá, trực tiếp nổ chết một đám người.

Những kẻ xui xẻo đầu tiên là kỵ binh, bọn họ không có chiến mã, lại mặc chiến giáp nặng nề, cởi áo giáp rất phiền phức cho nên bọn họ cắn răng bỏ chạy, nhưng lại chạy không nhanh.

Dưới một trận nổ, thương vong vô số.

Những bộ binh chạy trốn khá hơn một chút, bọn họ nghe thấy tiếng nổ sau lưng thì cảm thấy mình thật may mắn vạn phần.

Chỉ là ngay khi bọn họ cho rằng mình đã trốn thoát.

Có một tảng đá lửa, lại vỡ ra, lần nổ thứ hai, hóa thành hàng ngàn hàng vạn viên đã lớn bằng nắm tay, bắn ra rồi rơi nhanh về phía trước.

Những đá lửa này trực tiếp khiến bọn hắn lạnh thấu tim.

Bùm bùm bùm.

Bùm bùm bùm.

Đá lửa rớt xuống, gây ra tiếng nổ kinh hoàng, phía trước hầu như không tìm thấy một chỗ đất bằng phẳng, tất cả đều là hố to hố nhỏ.

Ngay cả bộ binh cũng bị nổ trúng, thương vong nặng nề.

"Đây không phải thiên tai, đây là thủ đoạn của Đại Hạ, tuyệt đối không được tụ lại cùng một chỗ, nếu không tất cả đều phải chết."

Đột nhiên, có người chợt nhận ra đá lửa này chuyên môn nhìn chằm chằm bọn họ mà đập, cho nên cố ý nhắc nhở mọi người nhanh chóng chạy tản ra.

Quả nhiên, ngay sau khi lời này vừa dứt, tướng sĩ Hung Nô lập tức chạy tứ tán ra xung quanh.

Mặc dù bọn họ cũng không tin, nhưng bây giờ vì mạng sống chỉ có thể làm như vậy.

Nhìn thấy bọn họ chạy tản ra khắp nơi.

Cố lão gia tử hơi đứng ngồi không yên, sau hai đợt nổ, người chết sắp gần một nửa, nhưng cái này còn lâu mới đủ, chết hết ông mới vui vẻ.

"Cẩm Niên, bây giờ phải ra tay, lại tạo thêm mấy tảng, nếu không tất cả đều chạy thoát hết."

Lão gia tử hối Cố Cẩm Niên làm thêm một bài thơ.

"Được, gia gia, cho tôn nhi chút thời gian."

Cố Cẩm Niên đồng ý, nhưng hắn còn đang suy nghĩ bài thơ nào hợp với tình hình.

Cũng không chờ Cố Cẩm Niên nghĩ ra đáp án, lại một tảng đá vỡ ra.

Hơn nữa tiếng nổ rất lớn, đồng thời hóa thành vô số viên đá vụn, ít nhất cũng có mấy vạn viên đá vụn, bắn ra rồi rơi xuống về mọi hướng.

Bang bang bang bang.

Bang bang bang bang.

Giống như pháo nổ, những viên đá vụn này liên tục rơi xuống đất rồi nổ tung.

Ai đã học môn vật lý chắc cũng đều biết, thể tích càng nhỏ thì tốc độ sẽ càng nhanh, theo thời gian thì năng lượng sẽ tăng mạnh và tính sát thương cũng càng mạnh.

Mấy vạn viên đá vụn lớn chừng bàn tay, có thể xuyên thủng áo giáp bình thường, trừ phi là cường giả cảnh Nhân Long, nếu không, căn bản không có cách nào chống lại một đống đá vụn khủng bố như thế.

Màn pháo hoa đỉnh cao đã triệt để quét ngang qua tướng sĩ Hung Nô một lần.

Hai mươi lăm vạn quân.

Sau đợt oanh tạc này chỉ còn lại không đầy năm vạn, có mười lăm vạn quân chết ngay tại chỗ, còn có mười vạn quân bị thương nghiêm trọng, nằm trên mặt đất, cơ thể đã bị mảnh vỡ của đá lửa bắn xuyên qua, cho dù cứu được, cũng đừng nghĩ tới sống tốt.

Loại này so với chết còn tệ hơn.

Các tướng sĩ sống sót thì nhìn lên bầu trời, ánh mắt bọn họ gần như đã tuyệt vọng.

Vốn cho rằng chạy ra bốn phía, có thể tránh thoát đá lửa, lại không nghĩ rằng đá lửa này bà mẹ nó giống như mọc mắt, nhìn chằm chằm bọn họ.

Bây giờ vẫn còn thừa lại một tảng lớn cuối cùng, các tướng sĩ Hung Nô đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời bọn họ không biết mình nên chạy hay không nên chạy đây.

Không chạy trốn.

Chờ chết ở đây.

Chạy.

Lại sợ vẫn nằm trong phạm vi công kích của đá lửa.

Trong lúc nhất thời, đám người thật sự không biết nên nói cái gì.

"Trước tiên quan sát phương hướng đá lửa rớt xuống đã."

"Đừng gấp."

"Ít nhất phải giữ được một nửa số người sống trở về."

Có tướng sĩ Hung Nô gào lên, mặc dù chỉ còn lại năm vạn người, nhưng cũng chưa toàn diệt, chưa bị tiêu diệt toàn quân, chết trong thiên tai, bọn họ không có lời nào để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận