Đại Hạ Văn Thánh

1306 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(12)

"Không cần suy nghĩ."

"Dương đại nhân, chúng ta đi Văn Bảo Trai đi."

Tả thị lang đứng dậy, nhìn Dương Khai rồi nói.

Vừa nghe đến Văn Bảo Trai, cả đám người lần lượt gật đầu, Văn Bảo Trai này là thư phòng nổi tiếng nhất kinh đô.

Trong đó đều là giấy bút mực nghiên, còn có cả đồ cổ tranh chữ.

Đó cũng là thư phòng bán đồ đắt nhất và cũng uy tín nhất kinh đô Đại Hạ.

Thi thoảng bọn họ cũng ghé vào xem thử, nhưng cũng chỉ là nhìn ngắm một chút thôi, một cây bút có giá tới mấy trăm thậm chí là hơn ngàn lượng bạc lận.

Bây giờ có bạc rồi, đương nhiên là muốn tới đó mua sắm.

"Được."

"Nhưng mà mọi người phải lý chí một chút, tuyệt đối không được học theo Công Bộ, dù sao chúng ta cũng là người của Lễ Bộ nha."

Dương Khai gật đầu, trong lòng của ông ấy cũng nghĩ tới Văn Bảo Trai.

Dương Khai đứng dậy, mọi người lần lượt gật đầu, ngoài miệng cam đoan sẽ mua sắm một cách lý trí.

Sau đó, rất nhiều, rất nhiều quan viên của Lễ Bộ thẳng tiến tới Văn Bảo Trai.

Hai khắc sau. dưới lầu của Văn Bảo Trai.

Đám người hít sâu một hơi, Dương Khai quay người lại nhìn bọn họ lần nữa, dặn dò.

"Các vị, tỉnh táo chút."

Ông ấy nói xong câu này rồi mới đi vào Văn Bảo Trai.

Trông Văn Bảo Trai cũng không có nhiều người, cùng lắm tầm mười mấy người mà thôi.  Nơi này rất lớn, có tới năm lầu, còn có người đang chơi đàn, các góc trong tiệm đều đốn hương an thần,tất cả đều toát ra sự ưu nhã.

"Dương đại nhân?"

"Ngọn gió nào đưa ngài tới đây?"

"Thật sự là khách quý ít gặp, khách quý ít gặp."

Trong Văn Bảo Trai, chưởng quỹ nhìn thấy Dương Khai tới, vội vội vàng vàng đứng dậy nghênh đón, đây là Lễ Bộ Thượng thư, đây chính là đại quan viên, bình thường muốn mời cũng không mời được nha.

Nhưng mà sau khi chưởng quỹ nhìn thấy một đám quan viên đứng sau lưng Lễ Bộ Thượng thư thì lập tức ngây ngẩn cả người.

"Dương đại nhân, ngài đây là…?"

Chưởng quỹ tò mò hỏi.

"Chưởng quỹ."

"Có bán cửa hàng không?"

Dương Khai lên tiếng, chậm rãi hỏi.

Chưởng quỹ: "? ? ?"

"Đại nhân, ngài có ý gì nha?"

Chưởng quỹ bối rối, không rõ đây rút cuộc là cái tình huống quỷ dị gì.

"Các ngươi còn e dè cái gì?"

"Lên đi, lấy đi."

Dương Khai cũng không nhịn được nữa, ông ta gào một tiếng, quan viên Lễ Bộ đứng sau lưng ông ta giống như biến thanh thành sói đói, bắt đầu tiến vào Văn Bảo Trai cướp đồ.

"Đây là bút Sơn Hải, một ngàn hai trăm lượng một cây, nhanh, nhanh, nhanh cầm lấy."

"Mực ấn Thiên Hà nha mực ấn Thiên Hà, dùng mực này để viết, nét chữ nét mực ngàn năm không thay đổi, ngàn năm không thay đổi nha."

"Vân Tư Hồng Nghê, Vân Tư Hồng Nghê, mau cầm lấy, mau lên."

"Giấy tuyên cao cấp nhất Lạc Dương, nhanh lên, nhanh lên."

Mấy trăm tên quan viên của Lễ Bộ, giờ phút này, còn gì là lý trí với không lý trí nữa, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó, đối bọn họ mà nói, những thứ này có giá trị không nhỏ, bình thường bọn họ tuyệt đối không mua nổi.

Bây giờ có bạc rồi, lại còn được tự do tiêu xài, đương nhiên phải nhanh tay cầm lấy, nếu chậm thì chắc chắn không còn.

"Đại nhân, đại nhân, đây là chuyện gì?"

"Có phải tiểu điếm đã khiến đại nhân nổi giận gì không ạ?"

"Đại nhân, nếu ngài như vậy, tiểu nhân buộc lòng phải báo quan."

Chưởng quỹ Văn Bảo Trai sắp khóc rồi, những thứ này có giá trị không nhỏ, cầm đại một món đồ trong tiệm cũng đã hơn ngàn lượng bạc.

Nhưng nếu muốn tặng cho bọn họ thì cũng không phải là không thể, mỗi người một món, đối với Văn Bảo Trai cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Ngược lại chưởng quý còn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Nhưng đây là trực tiếp đến tiệp cướp đoạt, còn làm loạn lung tung thì sao mà chịu nổi?

"Báo quan?"

"Ngươi báo quan làm gì?"

"Những thứ này là lão phu bỏ tiền ra mua."

Dương Khai lấy ra một xấp ngân phiếu, nhét vào trong tay của chưởng quỹ, hào khí mười phần.

"Hả?"

Chưởng quỹ cúi đầu nhìn tay mình, một chồng ngân phiếu rất dày, cẩn thận xem xét, là ngân phiếu thật.

Mà một chồng dày như vậy, ít nhất cũng phải năm mưa vạn nha.

Con mẹ nó.

Từ lúc nào mà Lễ Bộ lại giàu như vậy? Lễ Bộ trước kia đến đây nhìn cả ngày trời, cũng chỉ bình phán mấy câu, mua không nổi một cây bút cũng chỉ có thể tự ngậm ngùi quay về, chuyện này rất bình thường.

Nhưng bây giờ có bạc rồi?

"Có đủ không?"

Dương Khai lên tiếng, lúc này ông ta rất đĩnh đạc ngạo nghễ, trung khí mười phần

"Đủ rồi, đủ rồi."

"Dương đại nhân, bản điếm còn có một bảo vật trấn điếm, đó là con dấu bằng cổ ngọc Hòa Điền, ngài có muốn xem thử một chút không?"

Cảm nhận được tài lực hùng hậu của Lễ Bộ, chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, thậm chí còn giới thiệu bảo vật trấn điếm.

Vừa nghe đến bảo vật trấn điếm.

Hàng trăm đôi mắt nóng cháy nhìn về phía trưởng quỹ.

Nháy mắt đó, trưởng quỹ đột nhiên nuốt ngụm nước bọt, cả người phát run.

Cứ thế, sau nửa canh giờ.

Toàn bộ Văn Bảo Trai gần như đều trống rỗng, ngoại trừ một số thứ thật sự không có giá trị đồ vật, những thứ khác đã bị lấy sạch.

Tay xách nách mang, đùm đùm đề đề trở về, Lễ Bộ có thể nói là thắng lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận