Đại Hạ Văn Thánh

1011 Chân Long bảo gạo! Triều chính xôn xao! Hoàng đế vui đến phát khóc! Phú vô thượng quyền lực!(5)

Chỉ cần có thể để hoa màu khởi tử hồi sinh hay là cho dân chúng nửa năm khẩu phần lương thực, như vậy quận Giang Trung liền có thể an nhiên vô sự.

Nhưng mà, đây là điều không thể.

Các vùng bị thiên tai khác cũng sẽ không đồng ý, tại tình không được, tại lý cũng không được.

Hiện tại Cố Cẩm Niên nói, chỉ cần khẩu phần lương thực bảy ngày, là có thể giải quyết phiền phức ngập trời này tất nhiên sẽ khiến đám người chấn kinh.

Sau khi khiếp sợ, chính là không tin, hoàn toàn không tin.

"Nguyện Hầu gia có thể nói ra thượng sách, việc này dính đến vận mệnh Đại Hạ, Hầu gia nói thật không rõ ràng, lão phu thật sự là không dám gật bừa."

"Lão phu cũng có thượng sách một kế."

Giờ này khắc này, giọng nói của Lý Thiện lại lần nữa vang lên.

Ông ta yêu cầu Cố Cẩm Niên nói ra thượng sách là gì, bằng không, bằng vào lời nói miệng của Cố Cẩm Niên, ai dám tin tưởng?

Quận Giang Trung, khoảng chừng một vạn lại bốn ngàn vạn nhân khẩu. Đây là khái niệm cỡ nào?

Quận có nhân khẩu nhiều nhất ở Đại Hạ.

Chiếm cứ một phần mười nhân khẩu Đại Hạ. Nếu như quận Giang Trung rối loạn, vậy vương triều Đại Hạ cách diệt quốc rất gần.

Đương nhiên cũng chính bởi vì nhân khẩu quận Giang Trung rất nhiều, cho nên đất cày rất nhiều, đại bộ phận dân chúng đều dựa vào trồng trọt mà sống.

Cho nên xuất hiện chuyện đại hạn, mới có thể khó giải quyết như thế. Nếu đổi thành vùng Giang Nam thì đúng là không có vấn đề lớn như vậy.

Dù sao vùng Giang Nam cũng là làm nông chủ yếu nhưng thương mậu hoạt động càng nhiều, dân chúng tồn lương không ít. Hoàn toàn có thể chờ triều đình giải quyết xong chuyện khác, lại đến giải quyết vấn đề của bọn họ.

"Thượng sách của tướng gia là gì? Bản Hầu muốn nghe xem."

Cố Cẩm Niên không trả lời đối phương, mà là hiếu kì đối phương có thượng sách gì. Nếu như đối phương có kế hoạch tốt hơn so với mình cũng không ngại dùng kế hoạch của ông ta.

"Về Hầu gia."

"Lão phu suy nghĩ cũng đơn giản. Thứ nhất là nhất định phải dựa vào lương sản Đại Hạ làm dịu áp lực. Thứ hai xin giúp đỡ vương triều Phù La, vương triều Đại Kim."

"Nhất là vương triều Đại Kim. Vương triều Đại Kim lương thực rất nhiều, mấy ngày trước vương triều Đại Kim phái tới sứ thần đến ta Đại Hạ thương nghị chuyện kết minh."

"Vương triều Đại Kim nguyện ý cùng vương triều Đại Hạ cùng với vương triều Phù La, tổ kiến liên minh, chống lại thiên tai đại biến. Phòng ngừa vương triều Trung Châu không hạn chế khuếch trương."

"Mà vương triều Đại Kim nguyện ý từ mọi phương diện nâng đỡ vương triều Đại Hạ. Đổi lấy một bộ phận đại pháo Long Môn của, cùng với đồng ý cân nhắc tiền tệ về gạo Kim Long."

"Chỉ cần Đại Hạ ta đồng ý, dựa theo vương triều Đại Kim liên tục không ngừng vận chuyển lương thực, quận Giang Trung sẽ ổn định."

Lý Thiện nói ra kế hoạch của ông ta.

Thỉnh cầu ngoại viện.

Lời vừa nói ra, Cố Cẩm Niên trực tiếp lắc đầu.

"Không thể."

"Nếu là tình hình tai họa chưa hiển, cũng không phải không thể cùng vương triều Đại Kim hội đàm."

"Bây giờ Đại Hạ xuất hiện tình hình tai họa, dựa theo tính tình vương triều Đại Kim, tất nhiên sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nếu triều đình mở miệng , chờ đợi chính là các loại yêu cầu bất lợi."

"Nhìn như là định tai, nhưng trên thực tế là đem tai hoạ ngầm đặt ở ngày mai."

"Bản Hầu không đồng ý."

"Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể đồng ý."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Biện pháp này, nói cùng không nói một dạng, đương nhiên, nếu như mình không có bông lúa Chân Long mà nói, có thể sẽ đồng ý.

Bởi vì cũng là không còn cách nào.

Nhưng đối với bản thân lúc này, biện pháp này một chút tác dụng cũng không có, ngược lại là vướng víu.

Vương triều Đại Kim lại không ngốc, biết rõ Đại Hạ hiện tại thiếu thốn lương thực.

Ngươi nếu là mở miệng, vương triều Đại Kim tất nhiên rao giá trên trời, đơn giản chính là bị người nắm.

Mà lại, thật muốn mượn, nhất định là tìm vương triều Trung Châu mượn, đồng thời thanh toán tiền lãi cực kỳ khoa trương.

Để Vĩnh Thịnh Đại Đế ký tên điều khoản.

Như vậy, ngược lại không cần lo lắng nội loạn, bởi vì vương triều Trung Châu sẽ không hi vọng Đại Hạ nội loạn lên, cũng sẽ không để một người khác làm Hoàng đế.

Thiếu nợ nhiều ngân lượng tiền tài như vậy, thay Hoàng đế cũng không nhận? Điều này có thể sao?

"Hầu gia."

"Kế này là trước mắt biện pháp tốt nhất, lão phu tin tưởng Hầu gia vậy nhất định có biện pháp tốt hơn. Tuy nhiên Hầu gia giấu giếm không nói ra, thật sự là khiến cho lão phu không an lòng, nghĩ đến bách quan cũng không an tâm."

"Quận Giang Trung nếu xảy ra vấn đề, hậu quả đưa tới sẽ liên quan đến cả nước, đến lúc đó Hầu gia nghĩ ra được biện pháp, tất cả đều hết hiệu lực."

"Bệ hạ, tha thứ lão thần nói thẳng, nếu như quận Giang Trung xuất hiện nội loạn, lúc kia xem như bệ hạ ngài tự mình đến cũng không trấn an được dân tâm."

Lý Thiện có chút cau mày, suy nghĩ này của ông ta không nói là đặc biệt tốt, nhưng tuyệt đối là biện pháp thích hợp nhất trước mắt.

Cố Cẩm Niên nếu quả thật có biện pháp gì tốt, vậy thì mời ngươi lấy ra, không cần che giấu.

Ngươi nói ngươi có thể giải quyết liền có thể giải quyết?

Nhỡ may không giải quyết được thì sao?

Nhỡ may, xác suất một phần vạn xảy ra không giải quyết được, đó là khái niệm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận