Đại Hạ Văn Thánh

Chương 175 Buổi triều của Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đế nổi giận, âm mưu tái hiện, học tử phẫn nộ.(3)

"Bệ hạ, dám hỏi thượng sách ở đâu ra vậy ạ?"

"Thần cũng không thấy tai họa do nạn lụt có xu thế chậm lại."

Lúc này, có Nho Thần trực tiếp hỏi về thượng sách.

"Thượng sách đã được thi hành, không cần quá nhiều người biết đến, đợi qua ít ngày sẽ rõ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không giải thích, chỉ để bách quan yên lặng chờ mấy ngày sau sẽ biết.

Nhưng Nho Thần kia vẫn nói tiếp.

"Bệ hạ, dám hỏi thượng sách đó là của vị quan viên nào dâng lên?"

Hắn tiếp tục hỏi thăm, đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng.

"Cháu trai trẫm, Cố Cẩm Niên dâng."

"Còn có vấn đề gì không?"

"Nếu không có vấn đề gì, vậy cách chức điều tra Hộ bộ hữu thị lang đi."

"Bãi triều."

Câu trả lời cuối cùng của hoàng đế khiến bách quan trực tiếp trầm mặc.

Bệ hạ không những kiên định cách nghĩ, mà còn giết gà dọa khỉ, về phần người hiến kế này, theo bọn họ nghĩ không phải chỉ là tùy tiện tìm kẻ ngụy trang sao?

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế đã bãi triều rời đi không cho các quan viên dù chỉ một cơ hội nhỏ để hỏi rõ.

Trong lúc nhất thời, bách quan thật sự không biết nên nói cái gì.

Nhìn lại kết cục của Hộ bộ hữu thị lang.

Chỉ vì một câu nói mà bị cách chức điều tra, khó tránh khỏi có cảm giác thỏ chết hổ từ bi, dù nói gần vua như gần cọp, nhưng việc này thật sự có chút khiến lòng người sợ hãi.

Nhất là Hà Ngôn sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.

Lâm thị lang là người của ông.

Hiện tại trực tiếp bị cách chức điều tra, nhân sinh triệt để tối tăm, hơn nữa còn phải bị tra tấn thẩm vấn, khiến ông tâm thần không yên.

Quan trọng nhất không phải cái này, chủ ý là do ông ta đưa ra, mà hành động của bệ hạ, phải chăng muốn gõ ông ta một chút?

Phải chăng hoài nghi ông ta cấu kết với tiểu thương?

Nếu người có hoài nghi này mới thực sự là điều đáng sợ.

Rất nhanh.

Bách quan bãi triều.

Hà Ngôn thần sắc ngưng trọng, vào lúc này giọng nói Hồ Dung vang lên bên cạnh.

"Hà thượng thư, có tiện để ta đến tiểu viện của ngài một chuyến?"

Hắn bình tĩnh nói.

"Được."

Hà Ngôn nhìn qua Hồ Dung, ngay sau đó nhẹ gật đầu.

Sau đó mọi người rời đi hết.

Gần nửa canh giờ sau.

Ở tiểu viện Hồ phủ.

Hồ Dung và Hà Ngôn ngồi đối diện nhau, trước mặt đặt một bầu rượu.

Hà Ngôn rót một chén, một ngụm uống vào, vẫn ngưng trọng như cũ.

"Hà thượng thư, ông biết chuyện hôm nay, ông sai ở chỗ nào không?"

Hắn lên tiếng hỏi Hà Ngôn.

"Sai ở đâu?"

Hà Ngôn nhìn đối phương, trực tiếp hỏi ra.

Hồ Dung muốn gặp mặt mình, khẳng định là có chuyện muốn nói cho ông biết, vì vậy ông cũng rất tò mò Hồ Dung muốn nói cái gì.

"Điểm mấu chốt sai rồi."

"Không nên lấy chuyện Giang Ninh phủ ra làm tấu sớ."

Hồ Dung lạnh nhạt mở miệng, vạch vấn đề mấu chốt.

"Sự tình Giang Ninh phủ, văn võ toàn triều có ai không biết rõ? Chúng ta có thể biết, chẳng lẽ bệ hạ không biết?"

"Bệ hạ vẫn một mực không lên tiếng, vậy ngụ ý người không muốn xách chuyện này lên, dù sao cũng dính dáng đến những phú thương kia."

"Trong lúc mấu chốt này có ai dâng tấu thì kẻ đó liền có hiềm nghi cấu kết với thương nhân."

"Cho nên, đó chính là vấn đề căn nguyên."

Hồ Dung chậm rãi nói lên điểm ra nơi mấu chốt.

"Không dâng tấu Giang Ninh quận, vậy dâng tấu về cái gì?"

Hà Ngôn hơi tức giận.

Việc cũng đã phát sinh, ngươi nói những lời này là có ý gì?

"Trước đó vài ngày, không phải có người đã hiến kế sao?"

"Tình huống hiện tại của Giang Ninh quận không phải cũng liên quan đến kế sách này sao?"

"Đem những quan viên ở Giang Ninh quận ra tấu sớ lên bệ hạ không có ý nghĩa."

"Cầm nạn dân và tiểu thương làm tấu sớ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Chủ ý của ai đưa ra, tìm ai gây phiền toái, đây mới là mấu chốt."

Hồ Dung lên tiếng, nhưng lời nói mười phần mơ hồ.

Mà người sau vẫn không khỏi nhíu mày, nháy mắt ông đã biết ý tứ của đối phương.

Hôm nay Hoàng đế cũng công khai là Cố Cẩm Niên hiến kế sách.

Nói cách khác, Hồ Dung muốn ông lấy Cố Cẩm Niên ra dâng tấu.

Ông nghe thấy lời đó cũng có chút cảnh giác.

Dù sao thì có ai không biết Cố Cẩm Niên chỉ là cờ hiệu, hắn có thể hiến kế sách gì được, không phải sách lược đó là của chính Hoàng đế sao? Tùy tiện lôi một kẻ râu ria không quan trọng ra, xảy ra chuyện thì ai cũng không cần gánh vác trách nhiệm hết.

"Đem hắn ra làm văn chương, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết?"

Hà Ngôn nhíu mày, nói như thế.

"Không."

"Hà đại nhân, bệ hạ lấy Cố Cẩm Niên ra ngụy trang, đơn giản chỉ để diệt lời đồn đại mà thôi."

"Ý tứ chân chính của Bệ hạ, ông và ta đều biết, không cần phải giả bộ hồ đồ, nhưng ông và ta càng biết rõ, nếu bệ hạ thật sự ra tay hung ác, Đại Hạ sẽ nội loạn."

"Bệ hạ hiếu chiến, làm việc mạnh mẽ, đây là chuyện tốt, nhưng để trị quốc, sát khí không thể quá nặng, chúng ta muốn ngăn lại thì nhất định phải để bệ hạ biết thái độ của bách quan."

"Vì vậy phải nhất định lấy Cố Cẩm Niên ra làm tấu chương, bởi Cố Cẩm Niên là một quân cờ, một quân cờ để bệ hạ thăm dò bách quan chúng ta, nếu chúng ta im ỉm không nói, đao này chắc chắn sẽ rơi xuống cổ vô số người."

"Nếu chúng ta nghiêm khắc ngăn cản, bệ hạ cũng sẽ không quá hung ác, rất nhiều chuyện cũng diễn ra chậm hơn."

"Hơn nữa Hà đại nhân, ngày mai tự nhiên sẽ có người dẫn đầu lên tiếng, ý tứ của lão phu rất đơn giản, ngày mai thời khắc mấu chốt, Hà đại nhân đứng ra nói hai câu là được, bọn ta không cần thiết ra mặt."

Hồ Dung nhấp một ngụm rượu, cười cười.

"Chờ quan sát tình hình cụ thể đi."

Nghe Hồ Dung nói xong, Hà Ngôn không đáp ứng ngay mà chỉ trả lời mơ hồ.

Nhưng nhũng gì Hồ Dung nói, hoàn toàn có đạo lý.

Mà Hồ Dung cũng không đàm luận tiếp, chỉ mỉm cười, nói sang vài chuyện khôi hài khác.

Chỉ là...

Trong kinh đô Đại Hạ.

Có không ít lời nói bóng gió truyền ra.

Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu vẫn do thơ quốc vận mấy ngày trước đưa tới.

Quốc vận thơ mà Cố Cẩm Niên viết đã làm người đọc sách ở kinh đô chú ý.

Chính vì điều này, các học tử khác trong thư viện Đại Hạ, không chỉ tuyên truyền chuyện thơ quốc vận ra mà còn truyền cả chuyện Tô Văn Cảnh khen ngợi kế sách của Cố Cẩm Niên ra bên ngoài.

Mới đầu, những người đọc sách này ai cũng tán thưởng Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, nhưng cũng có không ít người ngấm ngầm ghen ghét hâm mộ.

Có điều sự ưu tú của Cố Cẩm Niên, khiến những kẻ này không tìm thấy cớ gì để trách cứ.

Nhưng theo tình thế ở Giang Ninh quận càng ngày càng nghiêm trọng, vài ngôn luận chua chát cũng dần ló đầu lên.

Nhưng thật sự khiến đám người đọc sách này chú ý đến, vẫn là sau buổi tảo triều.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tự mình thừa nhận, tất cả phương án cứu tế Giang Ninh quận đều dựa theo kế sách của Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận